Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Chương 60

Lão Tần là thợ cả ở phòng lò hơi, tuần này làm ca tối. Trong lúc bàn giao ca, ông thấy người đàn ông trước kia vốn luôn ủ rũ, giờ đây lại rạng rỡ hẳn lên, chẳng còn dáng vẻ luộm thuộm ngày xưa nữa. Cố Kiếm Sinh cởi bỏ áo khoác dính than khi làm việc, rửa sạch tay mặt dính bụi lò, gọn gàng sạch sẽ.

 

Lão Tần cười trêu chọc: “Trong nhà có đàn bà quả là khác hẳn, tan ca còn bày đặt chải chuốt, về nhà rửa không được à?”

 

Cố Kiếm Sinh cười ngượng: “Lai Phượng nói muốn đợi tôi cùng tan ca, cô ấy sạch sẽ kỹ lắm…”

 

Lão Hứa vợ mất từ năm ngoái, đến giờ vẫn chưa tìm được ai thích hợp để sống chung. Quý Lai Phượng là góa phụ nổi tiếng xinh đẹp, vòng eo mảnh như liễu, ở nhà máy thì khỏi phải nói, từ đám đàn ông độc thân, đến cả mấy gã đã có vợ cũng chẳng ai không thèm thuồng trong lòng. Không ngờ cuối cùng lại để Cố Kiếm Sinh lấy được.

 

Quý Lai Phượng sao lại để mắt đến anh ta nhỉ?

 

Lão Hứa ghen tị ra mặt: “Chẳng phải chỉ là cưới góa phụ thôi sao, nhìn anh kênh kiệu kìa, tôi xem thím Quý chịu đựng anh được bao lâu.”

 

Cố Kiếm Sinh đỏ bừng mặt vì tức: “Tôi cưới cô ấy, thì cô ấy không còn là góa phụ nữa. Nếu anh còn dám ăn nói vớ vẩn, tôi đ.ấ.m cho một trận giờ!”

 

Lão Tần nhìn ra ngay lão Hứa đang ghen, đá cho một cú về phía lò hơi: “Đi làm đi, giỏi thì cũng tìm lấy một bà vợ đi, chỉ biết cãi miệng thì không đáng mặt đàn ông.”

 

Quý Lai Phượng đường hoàng đứng trước cửa phòng lò hơi toàn đàn ông đợi chồng mình, Cố Kiếm Sinh nghĩ đến chuyện tối qua, mặt đỏ bừng lên: “Em đến rồi à? Có đợi lâu không?”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Trò chuyện với Tiểu Từ một lúc ấy mà.” Quý Lai Phượng khoác tay Cố Kiếm Sinh, trong ánh mắt ghen tị và lời trêu chọc của đám đàn ông thô lỗ trong phòng lò hơi, hai người rời khỏi nơi oi bức đó.

 

Lão Hứa nghiến răng "xì" một tiếng, răng sau suýt nữa rụng: “Cố Kiếm Sinh cái thằng rùa đen, vận may thế quái nào lại tốt vậy chứ.”

 

Nhà máy cơ khí là một nhà máy lớn với mấy nghìn người, tuy chia ca tan làm nhưng vào giờ này ở cổng nhà máy cũng chật ních người. Gia đình có hai vợ chồng cùng làm trong nhà máy cũng không ít, nhưng giống như Quý Lai Phượng khoác tay chồng mình ra về một cách đàng hoàng thế này, đúng là hiếm thấy.

 

Cố Kiếm Sinh đỏ bừng cả mặt, lại nghĩ đến việc vợ xinh như thế còn chẳng chê anh chỉ là người đốt lò, thì mình còn gì phải tự ti nữa?

 

Anh ưỡn ngực: “Em vừa trò chuyện gì với Tiểu Từ vậy? Con bé hôm nay đi làm thuận lợi chứ?” Anh và Quý Lai Phượng kết hôn, Tiểu Xuyên đến giúp, Tiểu Từ cũng gửi lễ mừng, ân tình này không thể không ghi nhớ.

 

Quý Lai Phượng kể: “Cung Lệ Bình bắt hai cô bé tìm tài liệu từ mười mấy hai chục năm trước, nếu không tìm ra thì không cho tan làm. Vừa khéo bị em bắt gặp.”

 

“Cô bé đó cũng có chính kiến lắm, nhân cơ hội đề xuất việc chỉnh lý lại toàn bộ ba tầng kho tài liệu, em cũng thuận tay chấp thuận luôn.”

 

Mười năm trước Cố Chính Sơ là giám đốc nhà máy, khi đó Quý Lai Phượng cũng đã làm trong nhà máy, cô đương nhiên từng nghe nói chuyện này. Cố Kiếm Sinh cũng vì chuyện ấy mà gặp vận rủi, nếu không bây giờ anh ấy đã là trụ cột kỹ thuật trong nhà máy rồi.

 

Quý Lai Phượng nói: “Tiểu Khương Từ có phải đang muốn tìm bản thảo thiết kế động cơ mà năm đó sư phụ anh để lại không? Nhưng con bé làm sao mà biết được chuyện đó nhỉ?”

 

“Có lẽ là ông nội nó nói cho biết.” Vừa nhắc đến Cố Chính Sơ, Cố Kiếm Sinh lại thấy đau lòng.

 

Đó là anh họ của anh, cũng là sư phụ của anh, lúc mất chính anh đi thu dọn thi thể. Một người học vấn uyên bác, nho nhã như vậy, lại bị đánh đến mức mắt bị móc ra, anh không dám đợi Tiểu Xuyên khi ấy mới mười tuổi đến nhìn, liền tự mình quyết định hoả táng luôn, anh sợ đứa trẻ đó không chịu nổi khi thấy cha mình thê thảm như vậy.

 

“Cô ấy không thể tìm thấy bản thiết kế trong kho tư liệu đâu.” Cố Kiếm Sinh nói: “Nó bị người ta giấu rồi, ngay cả anh cũng không biết giấu ở đâu.” Nếu tìm được, anh đã sớm lên tiếng kêu oan thay sư phụ rồi.

 

“Không tìm được cũng không sao, ít nhất có thể khiến những kẻ kia sốt ruột, mà đã sốt ruột thì dễ mắc sai lầm.” Quý Lai Phượng nhẹ nhàng phủ tay lên bàn tay đang run lên vì tức giận của chồng, dịu giọng an ủi: “Cứ để con bé khuấy lên một trận cũng tốt, biết đâu kẻ đã giấu bản thiết kế lại bị nó moi ra, sư phụ anh được minh oan, anh cũng có thể quay lại xưởng làm việc. Anh chờ đi, ngày đó sẽ không còn xa nữa.”

 

 

“Anh theo dõi em làm gì vậy, lần này thì bị em bắt quả tang rồi nhé.” Khương Từ từ góc đường khu tập thể nhảy ra, làm Cố Thanh Xuyên giật cả mình.

 

“À… tiện đường ngang qua nhà máy cơ khí, thấy em tan làm nên đưa em về một đoạn.” Cố Thanh Xuyên dứt khoát không giấu nữa, sánh vai đi bên cô: “Thuốc em cần anh hái rồi, em tự mang về nhé.”

 

“Anh không qua thăm Đại Hoàng sao?” Khương Từ kéo tay áo anh: “Hồi nhỏ lúc nào cũng đưa em về tận cửa nhà mà, đi thôi, mình cùng về.”

 

Khương Từ như sống lại cảm giác mười năm trước, mỗi ngày tan học đều có anh trai cao cao gầy gầy lớp lớn đứng đợi trước cổng trường. Năm đó những gia đình công nhân bình thường còn chưa có xe đạp, vậy mà Cố Thanh Xuyên đã có chiếc xe đạp khung 28, còn đẩy phía sau dạy cô tập chạy xe, làm bao bạn học nữ ngưỡng mộ không thôi.

 

Sau đó… Sau đó Cố Thanh Xuyên không còn đến tìm cô nữa.

Bình Luận (0)
Comment