Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Chương 81

Để không làm rút dây động rừng, Thôi Bình Châu đặc biệt mời bà cụ Miêu Tú Lan đến.

 

“Dì ơi” Thôi Bình Châu nói: “Lưu Thế Vinh đã gạch tên nhà bà khỏi danh sách gỡ mũ đợt này rồi. Nhưng hiện tại ông ta đang dính líu đến một vụ án, chưa phải lúc động đến ông ta. Đúng lúc Tiểu Xuyên đang làm một việc lớn, đợi thằng bé lập công trở về, cháu sẽ cho bổ sung tên nhà bà vào sau. Dì nghìn vạn lần đừng sốt ruột nhé.”

 

Cháu trai lớn đã đi mấy hôm nay, chỉ nói là phía Nam đang cải cách mở cửa, thằng bé qua đó xem thử. Bà cụ Miêu Tú Lan nghĩ, với thân phận của cha vợ thằng bé, e là đang làm chuyện gì đó quan trọng, chỉ là lúc này chưa thể nói ra. Bà cũng không vội:

 

“Vậy càng tốt, nhân cơ hội này để con sói mắt trắng nuôi mấy năm kia tự mình rời đi, khỏi sau này lại quay về ăn vạ, đeo bám hai vợ chồng son, khiến người ta chán ghét.”

 

Thôi Bình Châu biết con sói mắt trắng trong lời bà nói là đứa cháu gái nuôi Tạ Đình Ngọc, ông cười cười:

 

“Được, vậy cháu làm lớn một chút.”

 

Một ngày sau, Tần thành công ba danh sách đầu tiên gồm 120 hộ gia đình được xóa bỏ mũ địa chủ và địa chủ. Con cháu của những gia đình này từ nay về sau đi xin việc sẽ không còn bị ràng buộc bởi thành phần xuất thân.

 

Ngày hôm đó, những gia đình tìm thấy tên mình trong danh sách đã ôm đầu khóc ròng vì xúc động.

 

Đổng Hoa thấy nhà Cố Thanh Xuyên quả nhiên không có tên trong danh sách, trong lòng đắc ý vô cùng. Bà ta chen qua đám đông đến bảng thông báo, tìm thấy Tạ Đình Ngọc đang ngẩn ngơ mất hồn.

 

Đổng Hoa đưa Tạ Đình Ngọc, người như cái xác không hồn, về căn nhà nhỏ của mình, vừa đóng cửa viện đã làm bộ lo lắng nói:

 

“Đình Ngọc, nhà cháu không được vào đợt gỡ mũ lần này, đời này e là không còn cơ hội nữa rồi. Cháu nói xem, lần này cháu trở về chẳng phải là quá bốc đồng hay sao?”

 

Bà ta biết rõ nhà họ Tạ kia, lúc Đình Ngọc mười lăm tuổi mới được nhận nuôi, người ta nhắm đến chỉ là nuôi vài năm để làm việc nhà, đỡ đần việc vặt, đến lúc gả đi thì lấy về chút sính lễ. Mối hôn sự mà họ định sẵn cho cô tuy không hẳn là quá tốt, nhưng cũng chẳng tồi – nhà trai chịu bỏ ra hai trăm tệ tiền sính lễ, hơn nữa còn có công việc chính thức tại nhà máy thực phẩm.

 

Tạ Đình Ngọc mắt cao hơn đầu, chê bai nhà trai – nào là tướng mạo bình thường, tính cách khô khan – lại còn nghe nói nhà bên này sắp được tháo mũ địa chủ, tham lam của cải của bà nội, thế là dứt khoát đoạn tuyệt với nhà họ Tạ, vội vàng cuống cuồng chạy về nhà họ Cố.

 

Tạ Đình Ngọc mặt mày tái mét, không tin nổi:

 

“Cho dù lần này không có tên anhcháu, lần sau nhất định sẽ có. Không thể nào đến lượt cũng không tới được.”

 

Nếu đến Cố Thanh Xuyên cũng không được gỡ mũ, thì cô ta quay về căn nhà này còn có ý nghĩa gì nữa? Đã tuyệt giao với gia đình nhận nuôi, chẳng còn đường lui, Cố Thanh Xuyên và Khương Từ thì sắp kết hôn, người thì không giữ được, tiền cũng chẳng có.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Cô ta nuốt không trôi.

 

Đổng Hoa đưa cho Tạ Đình Ngọc một ly trà nóng:

 

“Đứa ngốc, Cố Thanh Xuyên sắp trở thành con rể của Thôi Bình Châu rồi, mà tên cậu ta còn không có trong danh sách. Cháu nghĩ mà xem, chắc chắn là Thôi Bình Châu đã đắc tội với ai đó, nói không chừng chính ông ta cũng sắp gặp họa, Cố Thanh Xuyên thì đời này chẳng còn đường ngoi lên đâu. Cháu đừng ngốc nữa.”

 

Tạ Đình Ngọc siết chặt chiếc ly đến mức bị bỏng cũng không thấy đau. Đúng vậy, chắc chắn là do bị Khương Từ liên lụy. Tại sao mẹ Khương Từ lại phải gả cho Thôi Bình Châu chứ? Làm hại anh cô phải cưới Khương Từ. Cô ta hận, hận đến nghiến răng. Chính Khương Từ đã phá hủy toàn bộ tương lai mà cô ta đã dày công sắp đặt.

 

“Vậy giờ cháu phải làm sao? Cháu đã mười tám tuổi rồi, còn có thể chờ thêm mấy năm nữa sao?” Dựa theo tình hình nhà Cố Thanh Xuyên, cô ta cũng chẳng thể gả vào chỗ tốt gì, của cải bà nội giấu đi thì không ai dám lấy ra làm của hồi môn cho cô, vậy thì cô ta lỗ nặng rồi.

 

Đổng Hoa cuối cùng cũng đến được phần chính:

 

“Bà nội cháu mấy hôm trước mang của đi đến nhà Thôi Bình Châu để hỏi cưới, bà ta còn giấu của cải? Giấu ở đâu vậy?”

 

Tạ Đình Ngọc đáp:

 

“Bà ấy chặt cả bốn chân giường mà bà ngủ hằng ngày, ai mà ngờ trong trụ giường lại có thể giấu đồ chứ. Bà nội cháu thiên vị lắm, cả nhà nghèo khổ suốt mười năm trời cũng không chịu lấy ra, giờ thì dốc hết cả một lượt để làm sính lễ cho Khương Từ.”

 

Đổng Hoa tức giận. Đúng vậy, ai mà ngờ trong trụ giường lại có thể giấu được đồ. Hồi đó đi tịch thu nhà, Miêu Tú Lan đang ngất xỉu nằm trên chiếc giường đó, mấy đứa nhỏ thì co rúm trong góc giường khóc thút thít, bọn họ cũng không thể lôi Miêu Tú Lan đang bất tỉnh ra khỏi giường được, cho nên mới không đập chiếc giường chạm khắc đó.

 

Những thứ moi ra từ trụ giường chắc chắn không ít, không thể nào đều đã mang đi làm sính lễ được.

 

Đổng Hoa nói:

 

“Đình Ngọc, nếu cháu có thể tìm được chỗ bà nội cháu giấu đồ, bà có cách bán ra ngoài. Đến lúc đó chúng ta chia đôi, cháu có tiền mang bên người, muốn tìm nhà chồng như thế nào mà chẳng được.”

 

“Bà muốn cháu trộm đồ của bà nội cháu?” Tạ Đình Ngọc đột ngột đứng bật dậy, chiếc ly trong tay cô ta "bang" một tiếng bị đặt mạnh xuống bàn: “Cháu tuyệt đối sẽ không làm chuyện thất đức như vậy.”

 

Cô ta vội vàng rời khỏi nhà Đổng Hoa, lúc ra khỏi cửa còn cẩn thận nhìn quanh, thấy không có ai mới bước ra khỏi sân.

 

Đổng Hoa bĩu môi, ba năm trước khi cô ta tự tìm đến cha mẹ nuôi, thì cái gọi là “lương tâm” cũng đã bị chó ăn mất rồi.

Bình Luận (0)
Comment