Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Chương 82

Chương 26: Tranh Khí (Tự Mình Tranh Lấy)

 

Tạ Đình Ngọc trở về nhà, lúc này bà nội Miêu Tú Lan đang nấu cơm trưa. Thân thể của bà lão so với ba năm trước đã khá hơn không ít, có lẽ vì sắp cưới vợ cho cháu trai nên tinh thần đặc biệt phấn chấn. Tạ Đình Ngọc chủ động ra bếp nhóm lửa.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Bữa trưa chỉ có một đ ĩa rau xanh xào mà không có dầu, một đ ĩa củ cải muối từ hôm qua và cơm ngũ cốc nấu bằng khoai lang. Cơm nước còn chẳng bằng ở nhà họ Tạ.

 

“Bà nội, lúc con mới về nhà không phải còn có cá với thịt sao? Anh con mới đi có mấy ngày, sao giờ bà lại ăn thế này rồi?”

 

Trong nồi đang hầm cơm ngũ cốc, bà lão mở nắp thùng gạo nói: “Có hay không, con tự nhìn đi. Nhà ta không có tiền, trước đây mấy món cá thịt đều là chị dâu con mang đến, nhà mình ăn uống trước giờ vẫn như thế. Sao? Mới đi có ba năm mà đã quên rồi à?”

 

“Con không quên,” Tạ Đình Ngọc dập lửa trong bếp: “Bà nội, chẳng phải anh con đi chợ đen kiếm tiền sao?”

 

“Con đừng ăn nói bậy bạ làm bôi nhọ anh con!” Miêu Tú Lan đập bàn một cái: “Thằng Xuyên nó số khổ đủ đường, con còn muốn đổ thêm tội lên đầu nó, con định bụng gì đấy hả?”

 

Tạ Đình Ngọc cực kỳ ấm ức, ba năm trước chính miệng Cố Thanh Xuyên nói sẽ đi buôn ít đặc sản miền núi, không đi chợ đen thì đi đâu?

 

Cô lấy bát đũa xới cơm, cơm ngũ cốc thô ráp, Tạ Đình Ngọc thực sự không nuốt nổi, cố ăn được vài miếng thì đặt đũa xuống.

 

Bà nội lặng lẽ ăn xong, mới nói: “Bà mang theo hai mươi quả trứng, nhờ Vương thím đi tìm mối cho con rồi, có ba nhà, con trai út nhà họ Hứa ở xưởng dệt, cháu nội út nhà họ Thẩm ở nhà máy xi măng, còn một nhà nữa, là con trai thứ hai nhà họ Mặc. Trong ba nhà thì nhà họ Mặc điều kiện tốt nhất, nhưng con trai thứ hai nhà họ Mặc là thanh niên trí thức mới từ vùng đi xây dựng về, năm nay đã hai mươi sáu tuổi, hơi lớn tuổi một chút.”

 

Ba nhà này mười năm trước từng có qua lại với nhà họ Cố, Tạ Đình Ngọc hiểu rõ, toàn là mấy nhà tầm thường, làm sao xứng với cô. So với người mà nhà họ Tạ định gả cô thì còn kém xa. Bà lão này rốt cuộc đang toan tính cái gì đây?

 

Cô không từ chối mà dò hỏi: “Bà nội, vậy bà định cho cháu bao nhiêu của hồi môn ạ?”

 

“Nhà ta nghèo thế này rồi, còn lấy đâu ra của hồi môn, không sính lễ, cũng chẳng của hồi môn gì hết.” Miêu Tú Lan rửa bát xong, hoàn toàn không để tâm đ ến sự kinh ngạc của Tạ Đình Ngọc: “Giờ cháu vốn dĩ không còn là cháu gái nhà họ Cố nữa, dù bà có tiền cũng không cho cháu, huống chi nhà mình bây giờ cũng chẳng có đồng nào.”

 

Lý trí của Tạ Đình Ngọc bị bà nội đả kích tan nát, sao bà có thể tàn nhẫn như vậy? Cưới cháu dâu thì có sính lễ, đến lượt gả cháu gái thì lại khóc nghèo kể khổ. “Anh cháu đâu? Cháu muốn gặp anh cháu.”

 

Dù sao cô và Cố Thanh Xuyên cũng lớn lên cùng nhau, anh trai cô sẽ không mặc kệ cô. “Bà giấu anh cháu ở đâu rồi? Cháu biết mà, vì cháu về nhà nên bà không ưa cháu, bà cố ý đuổi anh cháu đi có đúng không?”

 

“Phải đấy, đúng là bà cố ý cho thằng Xuyên đi khỏi đây. Đừng tưởng bà không biết cháu tính toán gì. Thằng Xuyên sắp cưới vợ rồi, cháu nghĩ bà sẽ để cháu ở lại để gây phiền phức cho vợ chồng nó chắc? Nếu cháu không muốn lấy chồng, thì tự mình đi tìm việc, dọn vào ký túc xá mà ở!”

 

Bà lão quay người đi khỏi bếp, Tạ Đình Ngọc tức đến run rẩy cả người. Cô quay về lần này không thể tay trắng rời đi được.

 

Tối hôm đó, lúc bà nội và em gái đều đã ngủ say, Tạ Đình Ngọc lén lút lục lọi khắp nhà, cuối cùng tìm thấy một mảnh đất trong vườn sau có dấu hiệu bị xới lên. Cô đào đất lên, quả nhiên lấy ra được một cái hộp gỗ nhỏ.

 

Bên trong không nhiều đồ, bốn viên trân châu to cỡ trứng chim bồ câu, cô cũng không biết có thể bán được bao nhiêu tiền, bèn lén cất vào thắt lưng. Còn lại là ba cuộn tranh thư pháp kích cỡ khác nhau, mở ra thì toàn là những bức thư họa cô không hiểu nổi.

 

Nửa đêm canh ba, cô thừa lúc đêm khuya gõ cửa nhà Đổng Hoa. Một lát sau, Đổng Hoa dắt theo Tạ Đình Ngọc đến khu nhà cán bộ ủy ban thành phố tìm Lưu Thế Vinh.

 

Trong nhà, Miêu Tú Lan trở mình trên giường, khẽ đắp lại chăn cho Tiểu Đình Hương. Tiểu Đình Hương mơ màng hỏi: “Bà ơi, sao bà còn chưa ngủ?”

 

Miêu Tú Lan thở dài: “Tiểu Đình Hương, cháu phải cố gắng sống cho ra người, đừng học theo chị cháu mà hóa thành người lòng dạ đen tối. Nhưng bà tin, có Tiểu Từ bên cạnh dẫn dắt, sau này cháu sẽ không đi sai đường đâu.”

 

 

“Các người đúng là quá đáng, không thể đợi đến sáng mai mới tới tìm tôi sao?” Lưu Thế Vinh tỏ vẻ rất không hài lòng, nhưng vẫn đưa Đổng Hoa và Tạ Đình Ngọc đến căn nhà nhỏ của Liễu Thúy Liên đã khóa cửa.

 

Ông ta lấy chìa khóa ra mở cửa, ba người vào trong rồi khóa cổng lại. Đến gian chính thì cũng không dám bật đèn, chỉ thắp một ngọn nến lên bàn soi sáng.

 

Đổng Hoa cười lạnh trong bụng, Lưu Thế Vinh với Liễu Thúy Liên có gian tình à? Lại thêm một cái thóp nữa bị bà ta nắm được. “Tình hình gấp lắm, Đình Ngọc tìm được mấy bức thư họa bà già kia giấu trong nhà, sáng mai bà ta mà phát hiện thì to chuyện đấy. Mau liên hệ người đi, chúng ta phải đưa mấy thứ này đi ngay trong đêm.”

 

Tạ Đình Ngọc mở ba bức thư họa mang theo ra, Lưu Thế Vinh làm bộ làm tịch ngắm nghía một lúc. Thực ra ông ta cũng chẳng hiểu gì, nhưng hai bức mà Liễu Thúy Liên mang đi bán được tới hai vạn tệ, mấy bức này trông cũng tương tự. “Một bức một vạn, nói trước đã, chia thế nào?”

 

Đổng Hoa và Tạ Đình Ngọc đều lộ vẻ vui mừng, không ngờ mấy tờ giấy cũ lại đáng giá đến vậy. Năm nay chưa nghe ai ở Tần Thành trở thành triệu phú đâu, mười nghìn tệ! Đổng Hoa run cả người vì mừng. “Vậy chia đều nhé, mỗi người một vạn đi.”

 

Tạ Đình Ngọc không chịu, đồ là cô liều mình trộm được mà, cô mới là người gánh rủi ro lớn nhất. “Chia đều thì không được. Đồ là tôi mang đến, ít nhất tôi phải lấy bảy phần. Hai vạn là của tôi, hai người mỗi người năm ngàn, thế còn chưa đủ sao?”

 

Năm nay lương công nhân bình thường chỉ ba bốn chục một tháng, chỉ riêng một vạn tệ thôi cũng đủ để người ta sống cả đời. Có số tiền này, cô không cần nhờ ai, chẳng phải dựa dẫm vào ai nữa.

 

Lưu Thế Vinh thầm nghĩ con bé này cũng thật tham lam, dựa vào đâu mà nó lại đòi phần lớn? “Cô cũng nói rồi, mấy thứ này là cô ‘trộm’ được, chứ không phải của cô. Không có tôi thì cô cũng bán không được, tôi nói trước, nếu không được chia một vạn thì tôi không dính vào nữa, cô không muốn thì đem mấy thứ này đi luôn, coi như tôi chưa từng thấy gì.”

Bình Luận (0)
Comment