Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Chương 83

Đồ đã ‘trộm ra’ rồi, Tạ Đình Ngọc cũng không dám ở lại Tần Thành nữa, không bán được thì mấy bức tranh kia chẳng khác gì giấy vụn. Cô chỉ còn cách dựa vào Lưu Thế Vinh. “Bà nội Đổng, bà ở giữa chẳng làm gì cả, dựa vào đâu mà đòi một vạn?”

 

“Dựa vào tôi là người bày ra chủ ý này! Không có tôi, cô dám trộm đồ của bà già đó sao? Con gái à, làm người thì phải có lương tâm một chút.” Đổng Hoa vì muốn Lưu Thế Vinh nghiêng về phía mình, liền nói: “Thế Vinh à, anh làm sao lại có chìa khóa nhà Liễu Thúy Liên? Vợ anh biết không đó?”

 

Lưu Thế Vinh sa sầm mặt: “Người mua bên kia từ trước đến nay đều do Liễu Thúy Liên làm trung gian, tôi không tìm cô ta thì tìm ai? Bà đừng có suy diễn lung tung.”

 

Cuối cùng, ông ta vẫn đứng về phía Đổng Hoa, nói với Tạ Đình Ngọc: “Con gái, đừng có tham quá, một vạn cũng là nhiều lắm rồi. Không muốn thì đừng bán, còn nếu muốn thì làm theo lời tôi, đem tranh tới cho Liễu Thúy Liên, hai ba ngày là có tiền vào tay. Còn hơn là ôm đống đồ chạy trốn khắp nơi, lo lắng từng phút từng giây.”

 

Tạ Đình Ngọc cắn răng, nghĩ tới bốn hạt châu vàng cô còn giấu trong dây thắt lưng, mỗi hạt ít nhất cũng nặng hai lượng, đến lúc gặp người mua thì sẽ bán luôn, có thể đổi thêm được vài nghìn nữa. “Được rồi, tôi sẽ tự mang đồ đi. Nhưng tôi không có tiền, hai người phải lo tiền xe, giấy giới thiệu và chỗ ở cho tôi.”

 

“Được, vậy quyết vậy đi.”

 

Lưu Thế Vinh nhanh chóng lo xong giấy giới thiệu, từ Tần Thành đi Châu Thị vé ngồi cứng giá 16 đồng, ông và Đổng Hoa mỗi người góp 30 đồng cùng với phiếu lương thực dùng chung trên toàn quốc. Trời vừa sáng, Tạ Đình Ngọc đã lên tàu. Cô không chọn chuyến tàu chiều đi thẳng, mà đi chuyến tàu đến Lĩnh Châu trước, rồi ngồi chờ vài tiếng mới chuyển sang tàu đi Châu Thị. Cô không dám nán lại Tần Thành thêm phút nào, chỉ sợ Miêu Tú Lan phát hiện báo cảnh sát bắt cô.

 

Chờ đến khi bán được đồ, người cũng biệt tăm rồi, chẳng còn gì phải sợ nữa.

 

Hai ngày sau, Tạ Đình Ngọc cầm theo tấm ảnh của Liễu Thúy Liên, lo lắng đứng đợi ở ga tàu, mong cô ta đến đón. Nhưng đợi mãi không thấy, thay vào đó là vài người mặc thường phục bước đến hỏi:

 

“Cô là Tạ Đình Ngọc phải không?”

 

“Các người là ai?” Tạ Đình Ngọc cảnh giác hỏi, phòng bị rất cao.

 

Một người phụ nữ ngoài ba mươi trả lời: “Tôi là bạn của Liễu Thúy Liên, cô ấy không tới được nên nhờ chúng tôi đến đón cô. Đồ đâu rồi, cô mang theo chưa?”

 

Đối phương đã biết tên Liễu Thúy Liên, lại còn biết cô mang theo hàng, Tạ Đình Ngọc yên tâm hơn, nói: “Mang rồi, mang rồi, ba bức thư họa.”

 

Cô còn kéo tay nữ đồng chí kia lại, thì thầm chỉ vào thắt lưng của mình: “Chị ơi, em còn mang theo bốn viên châu vàng, tổng cộng hơn tám lượng, chị xem có thể bán được bao nhiêu tiền?”

 

Nữ đồng chí kia chính là người lần trước giả làm Liễu Thúy Liên, là một nữ cảnh sát ngầm. Cô sờ thấy bốn viên châu tròn vo, cùng đồng đội trao đổi ánh mắt, gật đầu: “Ở đây đông người, nói chuyện không tiện, đi theo chúng tôi đến chỗ khác rồi nói kỹ hơn.”

 

Đợi đến khi về đồn công an, sẽ để cô ta khai thật. Ba bức thư họa kia đều là đồ giả mạo, không ngờ bà cụ còn thêm cả bốn viên châu vàng. Vàng thì ai cũng nhận ra, không như thư họa cần giám định, nên càng dễ kích lòng tham. Lòng tham của Tạ Đình Ngọc bùng lên chỉ trong khoảnh khắc khi nhìn thấy bốn viên châu.

 

Tạ Đình Ngọc không ngờ mình lại bị dẫn đến đồn công an, khi vào phòng thẩm vấn, cô tận mắt nhìn thấy Liễu Thúy Liên thật. Đối mặt với cuộc thẩm vấn, cô ta cố sức biện hộ: “Tôi không trộm đồ, là bà tôi kêu tôi mang đi bán.”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cô ta nhất quyết không nhận là mình ăn trộm, chỉ cần công an mời được bà nội đến, cô ta sẽ khóc lóc van xin, nhất định có thể khiến bà mềm lòng.

 

Cảnh sát thẩm vấn quát lớn: “Liễu Thúy Liên đã khai hết rồi, lúc cô liên lạc với Lưu Thế Vinh chúng tôi đã biết. Ba bức tranh này đều là hàng giả, còn mấy viên châu vàng thu được từ người cô thì là thật. Cô có biết số vàng đó trị giá bao nhiêu không? Với số tiền trộm cắp lớn như vậy, đủ để cô ngồi tù cả đời đấy! Còn không thành thật khai báo để tranh thủ lập công chuộc tội?”

 

“Không thể nào, sao lại là giả được, nhà họ Cố chúng tôi chưa từng có thư họa giả! Bà tôi là thiên kim tiểu thư của nhà họ Tấn phú thương giàu nhất trước giải phóng, đồ cưới của bà sao có thể là giả!” Tạ Đình Ngọc gào thét như phát điên, trừ phi ngay từ đầu bà đã đề phòng cô, cố tình lấy hàng giả ra nhử cô mắc câu.

 

Sao số cô lại khổ đến thế này?

 

Giờ thì chẳng còn cách nào khác, Tạ Đình Ngọc khai sạch mọi chuyện mình biết, khóc lóc kể lể rằng mình bị bà Đồng dụ dỗ, tất cả là lỗi của Đồng Hoa và Lưu Thế Vinh, cô chỉ nhất thời hồ đồ mới nghe theo bọn họ.

 

 

Một tuần sau, Khương Từ và Tôn Phi Phi theo đoàn khảo sát của xưởng Tần Xuyên trở về Tần thành. Khi họ đến ga xe lửa Tần thành, bên ngoài trời đang có tuyết rơi.

 

“Lạnh quá đi.” Tôn Phi Phi hà hơi vào tay, từ lúc còn trên tàu cô đã thay áo bông dày. Ba và anh trai cô đạp xe đến đón, một người buộc vali lớn lên yên sau, người kia mang theo đôi găng tay da cừu cho cô. Tôn Phi Phi có bốn người anh, cô là út, nên cả anh chị và cha mẹ đều rất cưng chiều.

 

Cô leo lên xe đạp của bố, hỏi: “Tiểu Từ, cậu về kiểu gì thế?”

 

“Mình bắt xe buýt về, trời tuyết đường trơn, mọi người đi chậm thôi nhé.” Khương Từ ngẩng đầu nhìn tuyết bay lả tả từ bầu trời rơi xuống, phủ một lớp mỏng trên mặt đất, không biết nhà có sao không.

Bình Luận (0)
Comment