Đổng Hoa trút hết oán khí lên người Khương Từ: “Khương Từ, cô đã làm gì rồi hả! Cô của cô bị bỏ tù, bà nội cô thì bệnh đến không dậy nổi. Mẹ cô, cũng giống cô, đều là đồ tiện nhân, gả vào nhà họ Thôi thì khắc huynh khắc phụ. Cô mà gả vào nhà họ Cố chúng tôi, còn không phải khắc c.h.ế.t cả nhà chúng tôi sao!”
Cố Thanh Xuyên lập tức quát lớn ngăn lại: “Đổng Hoa, bà muốn chửi thì đi đến đồn công an mà chửi cho sướng miệng, tôi đã mời Cục trưởng Triệu đến rồi.”
Triệu Khải Thư? Cục trưởng đồn công an? Ông ta đến làm gì? Đổng Hoa biến sắc, chất vấn: “Cục trưởng Triệu đến thì liên quan gì tới tôi? Cố Thanh Xuyên, rốt cuộc là mày đã làm gì?”
“Cậu ấy làm gì, theo chúng tôi về điều tra thì sẽ rõ.” Triệu Khải Thư – đích thân cục trưởng của đồn công an đến – cho thấy sự việc đã nghiêm trọng đến mức nào. Hiện tại, các thành viên chủ chốt trong đường dây buôn lậu văn vật đều đã bị bắt giữ, phía Tần thành cũng đã đồng thời thu lưới. “Đổng Hoa, bà xúi giục Tạ Đình Ngọc trộm cắp tài sản quý giá, cô ta đã khai nhận hết ở sở công an Châu Thị. Mời bà theo chúng tôi một chuyến.”
“Tôi không đi!” Đổng Hoa sợ đến mức liên tục lùi lại, lúc trước thấy Cố Thanh Xuyên được xe quân đội đưa về đã thấy lo lắng, giờ đến cả Cục trưởng Triệu đích thân tới bắt, chắc chắn là phía Châu Thị đã xảy ra chuyện. Lúc này bà ta mới thật sự hoảng hốt: “Tạ Đình Ngọc ăn trộm thì liên quan gì tới tôi? Nó vì muốn thoát tội nên mới vu vạ cho tôi thôi, các người đừng có tin nó!”
Triệu Khải Thư phất tay ra hiệu cho cảnh sát phía sau áp giải Đổng Hoa đi: “Lưu Thế Vinh cũng đã khai hết rồi, là bà đứng giữa làm trung gian, móc nối quan hệ, đòi chia ba phần lợi ích, bà không chối được đâu.”
Cố Thành Vinh vừa tan làm đi tới cửa, thấy mẹ mình mặt mày trắng bệch, cả người mềm nhũn bị cảnh sát áp giải, hoảng sợ lao đến giữ lại: “Chuyện gì vậy? Cục trưởng Triệu, sao ông có thể tùy tiện bắt người? Mẹ tôi đã phạm tội gì?”
“Xúi giục người khác trộm cắp.” Triệu Khải Thư lạnh lùng đáp: “Cậu đừng cản trở người thi hành công vụ, nếu không thì cậu cũng bị dẫn đi luôn!”
Cố Thành Vinh hoảng quá vội buông tay, trơ mắt nhìn Đổng Hoa bị dẫn đi, đứng ngây ra ở cửa hơn mười phút, rồi cuống cuồng chạy đi tìm người cầu cứu.
……
Ngày hai mươi chín tháng Chạp, Khương Từ được Lâm Uyển đón về nhà họ Thôi. Cố Thanh Xuyên dường như vẫn còn bận việc, mấy ngày cũng khó thấy được bóng dáng, còn của hồi môn mà Thôi Bình Châu chuẩn bị cho Khương Từ, những món lớn đều đã chuyển qua từ sớm. Ông nội Khương bị cả nhà làm phiền đến đau đầu, dứt khoát đến nhà họ Thôi cùng bàn chuyện hôn sự của cháu gái.
“Cậu nói cái gì? Muốn để Tiểu Từ xuất giá từ nhà họ Thôi? Cậu nằm mơ à!” Hôm nay tâm trạng ông nội Khương rất tốt, không nổi nóng với Thôi Bình Châu: “Tiểu Từ là cháu gái tôi, họ Khương, tất nhiên phải gả đi từ nhà tôi rồi.”
“Bác Khương, mấy tháng trước Lâm Uyển mới từ nhà họ Khương xuất giá, giờ để Tiểu Từ xuất giá từ nhà tôi đi.” Thôi Bình Châu cũng muốn đích thân tiễn con gái lên xe hoa: “Hứa Linh Chi cũng đã quay về nhà rồi, vì chuyện của Khương Hồng Vũ, đến giờ bà ta vẫn hận Tiểu Từ đấy. Nhỡ ngày cưới bà ta gây chuyện, ông nỡ để Tiểu Từ mang hối tiếc cả đời sao?”
Lý lẽ của Thôi Bình Châu rất hợp tình hợp lý, chuyện của Khương Hồng Vũ đúng là cú sốc lớn đối với Hứa Linh Chi, khiến bà ta ngã bệnh không dậy nổi. Còn Khang Quế Hương thì thừa cơ cùng Khương Quốc Trụ dọn về, nói là để chăm sóc mẹ chồng bệnh nặng, nếu để cháu gái xuất giá từ nhà họ Khương thật thì cũng chẳng yên tâm chút nào.
Ông nội Khương bất lực thở dài: “Ôi, để cậu chiếm được tiện nghi rồi, tôi nuôi đứa cháu gái lớn hơn mười năm, cuối cùng lại rạng rỡ gả đi từ nhà cậu.”
Chốt xong chuyện cuối cùng này, mọi chi tiết trong hôn lễ của Khương Từ và Cố Thanh Xuyên cũng đã được thống nhất.
Cái Tết năm nay, nhà thì vui vẻ, nhà lại âu sầu. Việc phạm pháp của Lưu Thế Vinh không chỉ dừng lại ở buôn lậu cổ vật, vợ ông ta sau khi biết ông ta tư thông với Liễu Thúy Liên suốt bảy tám năm, ngay tại đồn công an đã lập tức đoạn tuyệt, chủ động đệ đơn ly hôn, sợ gã đàn ông đê tiện đó liên lụy đến bà và hai cô con gái đã đi lấy chồng.
Qua điều tra, vợ Lưu Thế Vinh quả thực không biết gì về những việc ông ta làm, chỉ cần phối hợp lấy lời khai vài lần là được thả về.
Đổng Hoa thì suốt kỳ nghỉ Tết cũng không được thăm nuôi, những điều cần khai bà ta cứ giả vờ hồ đồ, Cục trưởng Triệu cũng không vội. Không khai thì thôi, thiếu một lời khai của bà ta cũng không ảnh hưởng gì. Không có bà già này ở ngoài bày mưu tính kế, Cố Thành Vinh chẳng còn chủ ý gì nữa.
Mùng Chín tháng Giêng, sinh nhật Khương Từ, Lâm Uyển đã chuẩn bị cho con gái một bộ quần áo mới từ sớm. Bà cầm sổ hộ khẩu đưa cho Khương Từ: “Mau đi đi, Tiểu Xuyên đang đợi con ngoài cửa rồi.”
Người thợ may mà Lâm Uyển tìm có tay nghề rất tốt, Khương Từ kiên quyết không chọn màu đỏ tươi, cô chọn một chiếc áo khoác dạ màu cà phê nhạt, phối với quần ống rộng màu cà phê đậm và giày cao gót đỏ rượu, vừa trung hòa nét rực rỡ ngày thường, vừa toát lên vẻ dịu dàng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cố Thanh Xuyên cũng diện đồ mới, bộ đồ trung sơn màu xám đậm khiến anh càng thêm chững chạc, điển trai. Nhìn thấy Khương Từ bước ra khỏi phòng, Cố Thanh Xuyên khẽ nhướn mày, nở nụ cười.
Hôm nay đi đăng ký kết hôn, Tiểu Từ chính là vợ anh rồi.
Khương Từ khoác tay Cố Thanh Xuyên rời khỏi nhà, ban đầu Lâm Uyển còn vui vẻ, sau lại không kìm được ướt khóe mắt: “Con gái của tôi… cứ vậy mà đi lấy chồng rồi.”
Thôi Bình Châu vội đưa khăn giấy cho bà, nắm lấy tay Lâm Uyển an ủi: “Còn chưa tới ngày cưới mà, hơn nữa Tiểu Từ cũng không phải lấy chồng xa, đừng khóc nữa.”
Lâm Uyển lau nước mắt, dù mỗi ngày chăm sóc không tránh khỏi tiếp xúc thân thể, nhưng đây là lần đầu tiên người đàn ông này chủ động nắm tay bà.
Phản xạ có điều kiện khiến Lâm Uyển muốn rút tay lại, nhưng trong lần tiếp xúc ngắn ngủi đó, bà nhạy bén nhận ra nhiệt độ cơ thể của Thôi Bình Châu có phần cao hơn bình thường. Bà lập tức dùng lòng bàn tay thử lên trán ông, quả nhiên cao hơn một hai độ. “Bình Châu, anh thấy không khỏe sao?”
Bà đã quá sơ ý, vì bận rộn chuẩn bị hôn lễ cho con gái nên đã lơ là người đàn ông bên cạnh. Việc chăm sóc ông vốn là trách nhiệm của bà, Lâm Uyển đầy vẻ tự trách.
“Không sao đâu.” Thôi Bình Châu khẽ vỗ mu bàn tay bà. “Có lẽ là do lò sưởi trong nhà hơi nóng.” Thực ra, cảm giác bất thường này đã xuất hiện từ nửa tháng trước – toàn thân ông tê dại, kèm theo cảm giác đau nhức kéo dài trong xương cốt. Nhưng Thôi Bình Châu không muốn khiến Lâm Uyển lo lắng nên vẫn luôn giấu đi.
Ngay cả đôi chân vốn dĩ mất cảm giác bấy lâu, giờ cũng có chút phản ứng – có lẽ... là nhờ vào thang thuốc Đông y mà Tiểu Từ sắc cho ông?
Thôi Bình Châu ngẩng đầu nhìn người phụ nữ mà ông đã yêu thầm suốt nhiều năm không dám ngỏ lời. Nếu ông có thể đứng lên được, ông nhất định sẽ nói với bà: ông đã thích bà từ rất lâu rồi.
Bên kia, Khương Từ và Cố Thanh Xuyên thuận lợi đăng ký kết hôn. Giấy đăng ký kết hôn thời đó không có ảnh, chỉ là một tờ giấy mỏng. Người đàn ông nắm tay cô bước vào tiệm chụp ảnh.
Chính tháng Giêng là thời điểm đẹp, có không ít cặp nam nữ đến chụp ảnh cưới. Hai người lặng lẽ đứng chờ một lúc. Khi đến lượt họ, Cố Thanh Xuyên ghé tai Khương Từ thì thầm: “Tiểu Từ, em chắc chắn là cô dâu xinh đẹp nhất.”