Chương 28: Tân hôn
Ngày mười hai tháng Giêng, nhà Thôi Bình Châu náo nhiệt tưng bừng. Nhà họ Khương, ngoại trừ Hứa Linh Chi đang nằm trên giường bệnh và Khương Quốc Trụ cùng Khang Quế Hương không còn mặt mũi đến dự, thì những người khác đều có mặt đông đủ.
Cô con dâu thứ hai nhà họ Khương, Chung Tuệ Tuệ, đứng trước bàn trang điểm, theo phong tục giúp cô dâu mới vén tóc. Khương Từ còn trẻ, làn da mịn màng trắng trẻo, căn bản không cần trang điểm nhiều, chỉ chấm chút son lên đôi môi ướt át đã rực rỡ như đóa hồng vừa chớm nở.
Lần đầu tiên, Chung Tuệ Tuệ thầm ghen tị với Lâm Uyển vì có được cô con gái xinh đẹp và lanh lợi đến vậy. Cô bắt đầu mong chờ đến ngày được gả con gái của mình.
“Tiểu Từ xinh thật đấy, đúng là tiện cho thằng nhóc Tiểu Xuyên rồi.” Một phòng đầy các bác gái, các cô, ai nấy đều vây quanh trước bàn trang điểm, rôm rả lời chúc mừng.
Lâm Uyển trong lòng vừa mừng vừa chua xót, con gái của bà sắp sửa gả đi rồi. Tuy hôm nay là ngày vui, nhưng trong lòng bà lại muốn khóc.
Chung Tuệ Tuệ kéo nhẹ tay Lâm Uyển, thì thầm bên tai: “Chị dâu, tối qua chị có nói với Tiểu Từ chuyện đó không?”
“Chuyện gì cơ?” Lâm Uyển đang mải xúc động, vội vàng hỏi lại, sợ có gì chưa dặn dò chu đáo: “Lễ cưới đã bàn bạc kỹ hết rồi, chẳng lẽ có sai sót gì à?”
“Ây da, chị dâu à chị…” Chung Tuệ Tuệ khó mở lời, nghĩ lại thì cũng không trách chị dâu được. Ngày thứ hai sau khi gả vào nhà họ Khương, Khương Quốc Trụ đã bỏ đi, sau này kết hôn với Thôi Bình Châu, hai người cũng ngủ riêng. Có khi chị dâu cũng chẳng hiểu mấy chuyện giữa vợ chồng.
“Tối nay là đêm tân hôn, chẳng lẽ chị không dặn dò gì cho Tiểu Từ sao?” Mấy chuyện thế này, tất nhiên là mẹ ruột phải căn dặn rồi.
Lâm Uyển chợt tỉnh ngộ, mặt đỏ bừng: “Tôi… tôi phải nói thế nào bây giờ, chuyện này nói làm sao được chứ.”
Chung Tuệ Tuệ sốt ruột: “Chị dâu à, cả Tiểu Xuyên và Tiểu Từ còn trẻ, không khéo tối nay chẳng làm nên trò trống gì. Phải có người từng trải nhắc nhở một chút. Chị đi đi, người khác nói Tiểu Từ còn xấu hổ hơn ấy chứ.”
Lâm Uyển rối rắm không thôi, bản thân bà còn chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm, dạy sao cho con gái đây? Lại nhớ đến lời Thôi Bình Châu từng nói, đã dặn dò với Cố Thanh Xuyên rồi, bảo con bé hãy còn nhỏ, đừng sinh con sớm — vậy thì… có khi cũng chẳng cần dạy nữa?
“Hay là thôi đi, Bình Châu nói Cố Thanh Xuyên đã hứa rồi, hai năm nữa mới sinh con. Vậy chắc không cần dạy đâu.”
Chung Tuệ Tuệ: “…” Cố Thanh Xuyên mà ngoan thế á? Cô không tin đâu. Hồi cô lấy chồng cũng mới mười tám, năm sau đã sinh ngay thằng cu kháu khỉnh rồi còn gì.
Hừ hừ…
Lúc này, con dâu thứ ba nhà họ Khương – Thẩm Mai Mai – đẩy cửa bước vào, cười giục: “Mấy người còn lề mề gì nữa thế? Đội đón dâu tới đông nghịt cả phòng khách rồi kìa!”
“Bảo họ chờ đi.” Chung Tuệ Tuệ chắn ngay cửa, lần này không như lúc Lâm Uyển xuất giá năm xưa, khi đó chẳng ai dám giỡn mặt, còn Tiểu Từ là lớp trẻ, sao có thể dễ dàng để con gái nhà họ Khương cưới đi như vậy?
Một đám cô bác ai cũng thích đùa vui, liền đứng chặn lại: “Bao lì xì đâu? Không đưa đủ thì đừng hòng vào!”
Thẩm Mai Mai đứng phía sau cười nói: “Mấy người thôi đi, Tần Lập với Khổng Nghiêm bọn họ không thèm làm người nhà gái cho tụi mình, lại chạy sang giúp Cố Thanh Xuyên đi đón dâu. Mấy tay lính tráng đó, mấy người làm sao ngăn nổi chứ.”
Quả là không cản được. Sau khi nhét bốn, năm bao lì xì, cánh cửa phòng bị đẩy bật ra, một đám trai trẻ chưa vợ ùa vào, ai nấy thấy tân nương ngồi trên giường cưới đỏ rực, đều bị nhan sắc nàng làm chói mắt. Mấy chàng trai ít nói phía sau thậm chí chẳng dám nhìn thẳng, trong lòng thì ghen tỵ với Cố Thanh Xuyên đến phát điên – sao anh ta lại may mắn đến thế?
Cố Thanh Xuyên tiến lên, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh: “Tiểu Từ, anh đưa em về nhà.”
“Được thôi.” Khương Từ mỉm cười khẽ, khẽ chớp mắt, nước mắt suýt trào ra. Ở kiếp trước, sau khi cô ra khỏi trại giam, người đàn ông đợi cô suốt một đêm ngoài tường cao, cũng từng nói câu đó.
“Tiểu Từ, anh đưa em về nhà.” Anh đã từng nói như vậy.
…
Lễ xuất giá rộn ràng náo nhiệt, còn tiệc cưới bên nhà họ Cố thì lại có phần đìu hiu. Mười năm qua, thân thích nhà anh gần như cắt đứt hết, hôm nay đến được chỉ có vài người anh em từng sát cánh với anh ở chợ Hắc Thủy, cùng vài thành viên tổ hành động đặc biệt do Tần Lập dẫn đầu, còn có cả đồng nghiệp, lãnh đạo ở nhà máy của Khương Từ.
Bày ba bàn tiệc trong sân nhà đã được đập thông, trông có vẻ hơi trống trải, Cố Thanh Xuyên mang vẻ áy náy nói: “Tiểu Từ, ủy khuất cho em rồi.”
Khương Từ mỉm cười: “Ủy khuất gì chứ? Hôm nay đến được đây đều là bạn bè thật lòng thật dạ, có ba bàn bạn như vậy, anh còn chưa thấy đủ à?”
Cố Thanh Xuyên khựng lại một chút, rồi cũng bật cười, quay đầu nhìn đám thân hữu đang náo nhiệt trong sân, trong mắt chợt dâng lên niềm xúc động — đúng vậy, nhà họ Cố chịu khổ suốt mười năm, đến khi anh cưới vợ mà vẫn có ngần này người đến chúc mừng, còn đòi gì hơn nữa.
Tôn Phi Phi là bạn thân của Khương Từ, cô nàng chui vào phòng tân hôn, lôi Cố Thanh Xuyên ra ngoài: “Chú rể còn không ra kính rượu à, mọi người đang chờ anh đó.”
Cố Thanh Xuyên đi ra, Tôn Phi Phi ở lại cứ thẹn thùng không thôi, Khương Từ cười hỏi: “Cậu sao thế? Hôm nay tớ thấy cậu chẳng giống bình thường chút nào.”
“Cái người... bọn mình gặp trên tàu hỏa đó...” Ánh mắt Tôn Phi Phi sáng rỡ: “Sao bây giờ lại mặc quân phục tới đây, còn thân thiết gọi anh Cố là anh em nữa? Họ là người ở Tần Xuyên hả?”
Hôm nay đến nhà Cố Thanh Xuyên ăn cưới, ngay từ lúc vào cửa đã thấy họ, Tần Lập còn chủ động bắt chuyện với cô. Tôn Phi Phi đỏ mặt, tim đập thình thịch, nói được vài câu đã vội vàng chạy đi.
Khương Từ bật cười: “Tớ với họ cũng chẳng thân lắm, cậu muốn biết thì tự ra ngoài hỏi thêm đi.”
Tôn Phi Phi cúi đầu xấu hổ: “Còn lâu tớ mới dám.”
Khương Từ ra ngoài kính rượu, ly của cô đã được đổi thành rượu nếp ngọt dịu từ sớm, Cố Thanh Xuyên thì đã bị chuốc không ít. Khương Từ vội bước lại, nói: “Đừng ép rượu anh Cố nữa.”
“Mới đó đã bênh rồi à.” Mấy người đùa giỡn trêu chọc.
Cố Kiếm Sinh là bậc trưởng bối, đã ra mặt đỡ rượu giúp Cố Thanh Xuyên không ít. Thấy có kẽ hở, Cố Thanh Xuyên liền ghé sát tai Khương Từ thì thầm: “Không sao, hôm nay là ngày vui mà.”
Ăn xong tiệc cưới trong không khí tưng bừng náo nhiệt, mấy bà thím giúp nấu nướng cũng ân cần ở lại dọn dẹp sân vườn. Khương Từ lần lượt cảm ơn từng người, ngoài lễ tạ chính thức, cô còn tặng thêm mỗi người hai mươi quả trứng vịt trời.
Chờ đến khi sân vườn yên ắng trở lại, đã hơn mười giờ đêm. Khương Từ cùng bà nội Miêu đang dọn lại mớ nguyên liệu và món ăn chưa dùng hết trong bếp. Hôm nay bà cụ rất vui: “Tiểu Từ, con đừng bận rộn nữa, mau đi nghỉ đi.”
“Bà ơi, con không mệt đâu. Bà dẫn Tiểu Đình Hương vào ngủ trước nhé.” Khương Từ nấu nước nóng rửa mặt rửa chân cho Tiểu Đình Hương, cô bé nép trong lòng chị, hôm nay cũng rất vui, vì chị đã thật sự không rời xa nữa rồi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tiểu Đình Hương ngủ thiếp đi trong lòng Khương Từ, cô liền giao cô bé lại cho Cố Thanh Xuyên bế: “Anh Xuyên, anh đưa Tiểu Đình Hương vào giường giúp em, nhớ đắp chăn cho con bé cẩn thận. Em đi nấu nước tắm.”
Hai chữ “tắm rửa” khiến mặt Cố Thanh Xuyên hơi ửng đỏ. Anh đón lấy em gái: “Ừ.” Rồi quay người rời khỏi bếp. Căn phòng anh từng ở giờ đã để lại cho em gái, còn bản thân anh... Phòng tân hôn chính là bên phía Khương Từ.
Bà nội Miêu cũng đi theo vào, đắp lại chăn cẩn thận cho chắt gái, nói: “Người đầy mùi rượu thế kia, con cũng đi tắm đi. Người già như bà ngủ say lắm, tụi con làm gì bà cũng không biết đâu. Ây da, vậy là bà sắp được bế chắt rồi đó.”
Cố Thanh Xuyên: “...” Còn lâu mới đến.