Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Chương 92

Chương 31: Giấy nợ

 

Khang Quế Hương viện cớ chăm sóc Hứa Linh Chi để bám trụ trong đại viện nhà họ Khương, không chịu rời đi. Khương Quốc Trụ mặt mày xanh mét hỏi: “Cha tôi sắp bị cô tức c.h.ế.t rồi, rốt cuộc cô có đi không?”

 

“Không đi. Mẹ chúng ta đáng thương thế kia, tôi đi rồi thì ai chăm mẹ? Là vợ của chú hai hay vợ của chú ba chắc?” Khang Quế Hương cứ trơ trơ không chịu đi: “Hay là anh, Khương Quốc Trụ, nghỉ việc ở nhà tự mình chăm?”

 

Khương Quốc Trụ cũng không còn cách nào: “Tôi chăm kiểu gì? Tôi mà không đi làm thì mấy đứa nhỏ nhà mình ăn gì uống gì?” Giờ Khang Quế Hương đừng hòng kiếm lại được việc, còn anh thì không thể không nuôi con.

 

Chung Tuệ Tuệ giờ căm hận tới mức m.á.u chảy trong tim, làm gì có chuyện cô ta ở lại chăm mẹ chồng. Chồng cô còn đang bị giữ ở đồn, bốn đứa con ở nhà thấy cha bị bắt thì sợ tới run rẩy. Chung Tuệ Tuệ khinh thường nhổ một bãi rồi bỏ đi.

 

Khương lão Tam sợ cha mình bị Khang Quế Hương chọc cho tức chết, liền đón ông cụ về nhà mình. Trong đại viện nhà họ Khương chỉ còn lại Khang Quế Hương và Hứa Linh Chi nằm trên giường thoi thóp.

 

Người trong nhà đi hết, Khang Quế Hương ngừng khóc, lấy mấy viên thuốc bác sĩ kê cho Hứa Linh Chi ra, đúng liều lượng lấy vài viên bỏ vào bát sứ nhỏ, dùng chày thuốc nghiền từ từ.

 

Cô ta nghiền thuốc thành bột mịn, vừa làm vừa nói với Hứa Linh Chi:

 

“Mẹ à, con nói cho mẹ nghe một chuyện, Hồng Vũ trong lúc thi hành án bị phát hiện mắc ung thư giai đoạn cuối rồi, chắc cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Ai biết được là mẹ hay cô ta c.h.ế.t trước.”

 

Hứa Linh Chi trừng mắt giận dữ, hận không thể nhào tới bóp c.h.ế.t Khang Quế Hương.

 

Khang Quế Hương khẽ cười: “Con trai con dâu mẹ không dám nói chuyện này cho mẹ, sợ mẹ nghe xong chịu không nổi mà c.h.ế.t ngay tại chỗ. Nhưng con thì không sợ đâu. Mẹ tốt nhất là c.h.ế.t luôn đi cho rồi.”

 

Thuốc đã bị nghiền nát, nhưng Khang Quế Hương vẫn không ngừng giã, mỗi một lần giã thêm lại khiến Hứa Linh Chi đau đớn hơn trong lòng.

 

Từ một tháng trước, Khang Quế Hương đã lén thay thuốc của bà thành thuốc cảm thông thường. Nửa tháng trước, khi bà không còn nói được, cô ta bắt đầu nghiền thuốc trước mặt bà, cố tình tra tấn tinh thần.

 

Hứa Linh Chi nằm trên giường không thể động đậy, lòng tràn đầy hối hận. Sao bà lại có thể tin tưởng một người đàn bà như vậy?

 

“Mẹ, mẹ còn nhớ hồi đó từng tát tôi một cái không? Khi đó tôi đã thề trong lòng, sau này nhất định bắt mẹ trả lại gấp mười, gấp trăm lần.”

 

Khang Quế Hương nói: “Mẹ nhìn xem, con trai cả của mẹ thì thành phế nhân, còn phải nuôi con của người khác, mỗi ngày mệt như chó. Con trai thứ hai thì sắp ngồi tù rồi. Thôi không nói nữa, tiền dưỡng già của mẹ tôi đã rút hết một ngàn tám trăm đồng, cộng thêm tiền lương của Khương Quốc Trụ suốt hơn mười năm nay đều nằm trong tay tôi. Tôi tích góp được hơn hai ngàn đấy. Nực cười là Khương Quốc Trụ không hề hay biết, tưởng nhà không có tiền nên còn đến nhà máy ứng trước một năm tiền lương để nộp phạt. Tôi xem anh ta sống kiểu gì trong một năm tới.”

 

“À, mà chắc tôi cũng không thấy được rồi. Tối nay tôi sẽ rời khỏi đây. Trước khi đi, tôi sẽ mượn hết lượt đồng nghiệp của Khương Quốc Trụ, rồi mượn tất cả họ hàng nhà họ Khương, lý do là con trai thứ hai nhà họ gặp nạn cần tiền. Người dân ở Tần Thành các người thật thà chất phác, tôi nghĩ ít nhất cũng được một nửa sẽ cho vay. Sau này con cháu nhà họ Khương các người cứ từ từ mà trả nợ đi.”

 

Hứa Linh Chi nghẹn một hơi thở, lịm đi bất tỉnh.

 

Khang Quế Hương đổ bỏ thuốc bột, rửa sạch bát, rồi quay người rời khỏi nhà.

 

Khang Quế Hương vừa ra khỏi cửa thì Cố Thanh Xuyên đã âm thầm bám theo.

 

Anh có bản lĩnh theo dõi hạng nhất, đến cả Khương Từ còn không phát hiện, huống gì là Khang Quế Hương đương nhiên cô ta hoàn toàn không biết.

 

Rất nhanh sau đó, Khang Quế Hương tìm đến nhà của giám đốc Khương Quốc Trụ nhà giám đốc Ngô để vay tiền. Đã vay thì phải chọn chỗ có gia cảnh khá nhất trước.

 

Cố Thanh Xuyên nhún người, trèo qua tường viện, làm vợ của giám đốc Ngô Thường Cầm hoảng sợ một phen.

 

Bà ấy nhận ra thanh niên này, là con rể của Thôi Bình Châu, nghe nói từng phối hợp với cảnh sát phá một vụ án buôn lậu cổ vật, lập công lớn. Nếu là người khác, chắc bà đã gọi người đến rồi.

 

“Cậu Cố, cậu trèo tường vào nhà tôi làm gì thế hả?” Thường Cầm hỏi.

 

Cố Thanh Xuyên ra hiệu “suỵt”, rồi hạ giọng nói: “Thím Thường, bọn cháu đang điều tra Khang Quế Hương. Giờ cô ta đang ở ngoài cổng. Lát nữa nếu cô ta có tìm thím, bất kể nói gì, xin thím cứ tỏ ra khó xử trước đã, rồi đồng ý cho có lệ, giúp bọn cháu giữ chân cô ta. Làm phiền thím rồi.”

 

Vừa dứt lời thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Thường Cầm thầm nghĩ, quả nhiên là Khang Quế Hương.

 

Bà đã từng nghe chồng kể về chuyện người đàn bà này bị bắt vì ăn cắp rồi còn vu cho Khương lão nhị. Người dân Tần Thành lâu năm ai mà không biết tính cách của Khương lão nhị chứ? Rất có thể là bị cô ta hãm hại.

 

Ban đầu Thường Cầm định không để ý tới Khang Quế Hương, nhưng nghĩ đến việc Cố Thanh Xuyên là con rể của Thôi Bình Châu… Việc bọn họ đang làm chắc chắn là chuyện lớn, bà giúp một tay cũng nên.

 

Bà nói: “Cậu Cố đi núp tạm trong phòng kia, để tôi ra xem cô ta muốn gì.”

 

Hai đứa nhỏ nhà Thường Cầm đều lanh lợi, nhanh chóng kéo Cố Thanh Xuyên vào phòng, sau đó giả vờ như không có gì xảy ra, tiếp tục ngồi làm bài tập.

 

Thường Cầm ra mở cửa, Khang Quế Hương với gương mặt đầy nước mắt bước vào.

 

“Sao thế này?” Thường Cầm hỏi một cách lạnh nhạt.

 

Khang Quế Hương biết những người này khinh thường mình, nhưng không sao, cô ta sắp rời khỏi nơi này rồi, ráng nhịn thêm chút nữa.

 

“Chị dâu, chị phải giúp nhà em với. Giờ chú hai phải nộp phạt năm nghìn đồng, cả nhà em đều đang ra ngoài vay tiền. Quốc Trụ bảo em đến nhà chị, chị dâu, lần này chị nhất định phải giúp nhà họ Khương chúng em.”

 

Cô ta khóc lóc như thật. Thường Cầm nghĩ người phụ nữ này đúng là giỏi diễn. Nếu không phải Cố Thanh Xuyên báo trước, bà suýt nữa đã mủi lòng rồi. Bảo sao Khương Quốc Trụ bị cô ta lừa hơn chục năm trời.

 

“Nhà tôi cũng không khá giả gì đâu.”

 

“Chị dâu, nhân phẩm của cha chồng em chẳng lẽ mọi người còn không tin sao? Nhà họ Khương chúng em chắc chắn sẽ trả tiền cho chị.”

Bình Luận (0)
Comment