Thường Cầm nhìn vẻ mặt u sầu của Khang Quế Hương, trong lòng thầm nghĩ, người đàn bà này không đơn giản. Cô ta nói nhà họ Khương giờ ai cũng ra ngoài vay tiền, mà thân thích bạn bè đều biết chuyện Khương lão nhị đang ở đồn công an, vậy nên chắc chắn sẽ không nghi ngờ, những ai thân thiết với nhà họ Khương nhất định sẽ không do dự mà cho mượn.
Bà nói: “Vậy, cô muốn mượn bao nhiêu?”
“Năm trăm.” Khang Quế Hương đè nén sự vui mừng trong lòng, đã đoán trước nhà giám đốc Ngô dư dả, năm trăm đồng nhất định là có.
Thường Cầm tức đến mức suýt nữa thì chửi ầm lên, phải cố nhịn xuống. Cô ta dám mở miệng đòi hẳn năm trăm đồng thời buổi này ai lại đem hết số tiền dành dụm ra cho vay chứ?
Nghĩ tới lời Cố Thanh Xuyên, bà đè nén cơn giận, nói: “Vậy cô đợi chút.”
Bà chạy vào trong phòng, hạ giọng thấp nhất hỏi Cố Thanh Xuyên: “Cậu Cố, thím không rõ Khang Quế Hương phạm tội gì, nhưng mà năm trăm đồng thì nhiều quá, có cần thực sự cho cô ta mượn không?”
“Cứ cho mượn đi, thím Thường, nhưng phải để Khang Quế Hương viết giấy nợ bằng chính tên cô ta, không được dùng danh nghĩa nhà họ Khương.” Cố Thanh Xuyên hạ giọng nói: “Thím yên tâm, mấy hôm nữa cháu sẽ mang tiền đến trả, cháu và nhà họ Khương đều ghi nhớ ân tình này của thím.”
Cố Thanh Xuyên đã bảo đảm, Thường Cầm yên tâm hẳn. Tiền có đi đâu mất đâu, lại còn được mang ơn, bà cũng sẵn lòng giúp Cố Thanh Xuyên.
Thường Cầm cầm sổ tiết kiệm của nhà, bước ra nói với Khang Quế Hương: “Cô viết giấy nợ đi, ký tên là tên của cô, viết xong tôi mới đi rút tiền cho cô.”
Khang Quế Hương không muốn viết giấy nợ chút nào: “Chị dâu, chị còn không tin nhà họ Khương chúng tôi sao? Nhà tôi không bao giờ quỵt nợ đâu.”
“Chuyện vay tiền là chuyện khác, nhất định phải có giấy nợ.” Thường Cầm rất cứng rắn: “Không viết, tôi không cho vay.”
Khang Quế Hương nghĩ bụng, con đàn bà ngu ngốc này đúng là chịu cho vay năm trăm đồng thật thì cứ viết cho bà ta. Dù sao mình cũng chuẩn bị rời khỏi Tần Thành, đến lúc đó ai tìm được cô ta chứ, sợ gì?
Cô ta viết giấy nợ xong: “Giờ có thể đi rút tiền rồi chứ?”
“Được rồi.”
Vừa đi khỏi, Cố Thanh Xuyên cũng từ trong nhà bước ra. Khang Quế Hương định bỏ trốn rồi sao? Trước khi đi còn muốn vét một mẻ? Cô ta định đi một mình hay mang theo cả đám con?
Anh thầm tính toán xem Khang Quế Hương còn có thể đến nhà ai vay tiền, sau khi lần lượt đến từng nhà cảnh báo, thì đến nhà của Khương lão tam.
Ông cụ Khương đang ho không ngừng, Khương Từ pha cho ông một cốc nước mật ong rừng, nhỏ thêm một giọt linh tuyền vào. Ông cụ Khương uống xong, một lúc sau mới đỡ cơn ho. Đây là khu nhà giáo viên, là nhà của đơn vị nơi Thẩm Mai Mai công tác.
“Anh Xuyên, sao anh lại tới đây?” Khương Từ mở cửa hỏi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cố Thanh Xuyên bước vào: “Anh đến thăm ông nội.”
“Anh Xuyên đến rồi à.” Ông cụ Khương trông như già đi cả chục tuổi, tinh thần cũng không còn bao nhiêu.
Cố Thanh Xuyên liền kể chuyện Khang Quế Hương tự ý đi vay tiền khắp nơi. Ông cụ Khương nghe xong liền sốt ruột: “Vậy mau đi ngăn nó lại, trong nhà một nghìn tám trăm đồng đã bị nó rút hết rồi, nó đã lừa nhà mình thì không thể để nó đi lừa người khác nữa. Nó định cuỗm tiền bỏ trốn!”
“Ông nội đừng lo.” Khương Từ vội vỗ lưng giúp ông thuận khí: “Anh Xuyên sẽ không để Khang Quế Hương cuỗm được tiền đâu, chỉ cần cô ta dám bỏ trốn thì sẽ bị coi là lừa đảo, trên đường sẽ bị bắt lại.”
“Ông cứ yên tâm.” Cố Thanh Xuyên nói: “Cháu đã chuẩn bị xong cả rồi.” Vốn định bày mưu đuổi Khang Quế Hương khỏi nhà họ Khương, ai ngờ người đàn bà này lại tự mình muốn bỏ trốn. Đã muốn chạy thì thôi đi, lại còn lừa thêm cả đám họ hàng, tự làm thì tự chịu hậu quả.
…
Chạy một vòng, ghé qua hơn mười nhà, Khang Quế Hương vay được ba nghìn đồng, cộng thêm tiền đã có, trong túi cô ta giờ đã có hơn bảy nghìn. Cô ta chạy về căn nhà thuê của Khương Quốc Trụ, bốn đứa con đều đang ở nhà.
Hai đứa lớn thấy mẹ đang thu dọn đồ đạc liền hỏi: “Mẹ, mẹ thu dọn đồ làm gì vậy? Mẹ đi đâu thế?”
“Còn đi đâu được nữa, về nhà tổ họ Khương chăm sóc bà nội các con chứ còn sao nữa.” Khang Quế Hương xoa đầu con trai. Cô ta biết người nhà họ Khương, cho dù có hận cô ta đến mấy cũng sẽ không bỏ mặc mấy đứa nhỏ này. Khương Quốc Trụ – người đàn ông đó – thì cứ để ở lại mà nuôi con cho cô ta đi.
Cùng lắm vài năm sau, khi cô ta làm ăn phát đạt, kiếm được tiền rồi quay lại, mua mỗi đứa một căn nhà cưới vợ cưới chồng, như thế cũng coi như không phụ lòng chúng.
Trong bóng tối đêm khuya, Khang Quế Hương không hề do dự bước ra khỏi nhà, chạy thẳng đến ga tàu.
Cô ta cúi người trước cửa sổ bán vé: “Mua một vé giường nằm đi Thâm Thị.” Giờ cô ta có tiền rồi, tất nhiên phải nằm giường nằm cho thoải mái.
Bên cạnh có một thanh niên nhìn rồi nói: “Chị ơi, có tiền ghê ha, dám mua vé giường nằm đi Thâm Thị.”
Khang Quế Hương nhận vé và tiền thừa, liếc thấy đối phương ăn mặc rách rưới, liền cao giọng mắng: “Liên quan gì tới mày, hạng người như mày chắc chẳng ngồi nổi giường cứng ấy chứ đừng nói giường nằm.”
Người kia chỉ cười cười, không lên tiếng, đợi Khang Quế Hương rời đi mới quay sang nói với nhân viên bán vé: “Đồng chí, mua một vé giường nằm đi Thâm Thị, nhưng nhất định phải cùng khoang với chị gái vừa rồi, được không?”
Anh ta cầm lấy tiền và vé, bước ra quảng trường, nói với một người bạn ăn mặc chỉnh tề đứng chờ sẵn: “Khang Quế Hương đã nhìn thấy mặt tôi, anh lên xe đi. Vừa nãy tôi đã quan sát, số tiền cô ta lừa được đều khâu trong thắt lưng. Chờ lấy được tiền thì xuống xe quay về Tần Thành, giao lại cho anh Xuyên là xong.”
“Biết rồi. Giờ là buổi tối, cô ta lên xe là ngủ ngay. Tối nay tôi xử lý được thôi. Nhưng mà, loại đàn bà như thế này có đáng để chúng ta phí sức vậy không? Giao thẳng cho đồn công an Thâm Thị bắt chẳng phải xong rồi sao?”
“Cậu hỏi nhiều làm gì.” Thanh niên mua vé đá cho anh ta một cú: “Anh Xuyên bảo chúng ta làm gì thì cứ làm theo.”