Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1001

Lý Tử Hằng nhìn thấy Diệp Ninh, nhanh chóng chạy lên đón, trực tiếp dẫn cô đi vào phòng trang điểm vừa mới được xây dựng tạm.

Nhân viên trang điểm đã ở bên trong chờ sẵn rồi.

TBC

“Diệp Ninh, cô vào đó nói chuyện với nhân viên trang điểm trước đi, có yêu cầu gì thì cứ việc nói với tôi.”

Đối với Diệp Ninh mà nói, ngày hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng, đương nhiên cần phải long lanh lộng lẫy xuất hiện trước mặt mọi người.

Diệp Ninh nhìn hai cái giá áo bày đầy đủ kiểu quần áo, cảm nhận được nhà xuất bản coi trọng và tốn bao nhiêu công sức cho buổi gặp mặt lần này.

Lý Tử Hằng dặn dò đơn giản nhân viên trang điểm vài câu xong lập tức kéo Vương Kim đi ra ngoài.

Dù sao thì Diệp Ninh còn phải thay quần áo, Vương Kim chắc chắn không thể ở lại bên trong.

“Tôi đi ra bên ngoài xem xét nơi tổ chức, nơi này giao cho anh.” Trước khi rời đi, Lý Tử Hằng còn cố ý báo trước với Vương Kim.

Vương Kim vỗ n.g.ự.c bảo đảm nói: “Không thành vấn đề.”

Thật ra không cần Lý Tử Hằng nói, anh ấy cũng muốn canh chừng ở nơi này.

“Nhà soạn nhạc Nghiêm, đây là phòng nghỉ của ông, ông ở chỗ này chờ một chút đi. Chờ đến khi buổi gặp mặt bắt đầu, chúng tôi sẽ thông báo gọi ông sang.”

Nhân viên công tác của nhà xuất bản dẫn theo Nghiêm Hân, cũng đi đến phòng nghỉ ở bên này.

Nghiêm Hân thậm chí không thèm ngước mắt lên, mãi đến khi đi ngang qua phòng trang điểm của Diệp Ninh.

Ngay từ đầu ông ta còn không biết Diệp Ninh ở bên trong, chỉ là nơi này có rất nhiều phòng, chỉ có căn phòng này là có người đứng trước cửa.

Vốn dĩ có người đứng cũng chẳng có gì, quan trọng là hình thể của Vương Kim đứng ở nơi đó đã trở nên vô cùng bắt mắt, cố tình anh ấy còn lộ ra dáng vẻ lười biếng cà lơ phất phơ.

“Ai đang ở bên trong?”

Ông ta thuận miệng hỏi.

“Là cô Diệp.”

Nghiêm Hân nghe được câu trả lời này, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Cũng đã đến lúc ông ta nên đi gặp cô gái nổi tiếng này, xem xem rốt cuộc cô trông như nào?

 

Mới vừa bước lên một bước, đã bị Vương Kim duỗi tay chặn lại.

“Người không phận sự miễn vào.”

Giọng điệu của anh ấy cực kỳ không khách sáo.

“...”

Gương mặt của Nghiêm Hân lập tức xụ xuống, tuy rằng ông ta không biết Vương Kim và Diệp Ninh có quan hệ gì, nhưng mà thấy Vương Kim mặc quần áo đơn giản, cũng không phải người có thân phận cao gì cả.

“Cậu không biết tôi là ai sao? Còn dám cản tôi?”

Ông ta lên tiếng chất vấn, sau đó thẳng lưng, khí thế hùng hồn.

Vương Kim nhíu mày, nhìn ông ta từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.

Anh ấy xác định mình không quen người này.

“Có chuyện gì thì cứ nói với tôi đi.”

Nói không chừng Diệp Ninh đang ở bên trong thay đổi, đừng nói là đàn ông, cho dù là một con muỗi đực cũng không được phép đi vào.

Nghiêm Hân giận muốn méo muỗi: “Tôi là Nghiêm Hân!”

Vương Kim chỉ cảm thấy quá buồn cười: “Tôi không quan tâm ông là Nghiêm Hân, Lý Hân hay là Chu Hân. Có chuyện gì thì ông nói với tôi, không có chuyện gì thì nhanh chóng rời đi.”

Ông già này có lẽ cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, nếu không thì tại sao cứ nhất quyết đòi đi vào phòng trang điểm của con gái nhà người ta chứ.

Mặt Nghiêm Hân đỏ lên, bởi vì quá tức giận nên trên cổ còn loáng thoáng nổi lên gân xanh.

“Đây là tên quê mùa thô bỉ ở đâu ra thế, tại sao lại không có tố chất như vậy!”

Vương Kim cũng không phải người hiền lành gì, trực tiếp cãi lại: “Nếu như không có mấy người dân quê thô bỉ chúng tôi thì làm sao có thể nuôi ra được loại người văn nhã bại hoại như ông chứ.”

Nghiêm Hân giận dữ muốn chết.

Thấy hai người bọn họ sắp sửa đánh nhau, lúc này nhân viên công tác mới phản ứng lại.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng Vương Kim sẽ cứng rắn và to gan như thế, không chỉ không quen biết Nghiêm Hân mà còn trực tiếp đối đầu với Nghiêm Hân, vội vàng khuyên nhủ.

Chủ yếu là giới thiệu thân phận của Nghiêm Hân cho Vương Kim biết.

 
Bình Luận (0)
Comment