Vương Kim nghe đã hiểu, nhưng thái độ vẫn cứ kiên quyết như cũ.
“Soạn nhạc thì có gì ghê gớm chứ? Soạn nhạc là có thể tùy tiện đi vào phòng của con gái sao? Nếu như ông ta không vui thì chúng ta có thể đi ra ngoài phân xử rõ ràng, xem xem mọi người sẽ nói như thế nào”
Hơi thở của Nghiêm Hân hơi rối loạn, ông ta vốn dĩ cũng chỉ muốn gặp Diệp Ninh một lần, nhưng mà trải qua cái miệng của Vương Kim, giống như là ông ta có mưu đồ gây rối gì đó với Diệp Ninh vậy.
Nhân viên công tác đổ mồ hôi, hiện tại bên ngoài đều là phóng viên và các fans mê ca nhạc đến từ khắp nơi trên cả nước, nếu việc này mà bị làm lớn chuyện, lễ gặp mặt chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
TBC
“Nhà soạn nhạc Nghiêm, nếu không thì thế này đi, ông đi về phòng nghỉ ngơi trước. Chúng tôi đứng ở chỗ này chờ cô Diệp đi ra, sau đó hai người có thể gặp nhau.”
Không thể thuyết phục được Vương Kim, bọn họ cũng chỉ có thể cẩn thận thương lượng với Nghiêm Hân.
Dù sao thì Nghiêm Hân cũng là một người có thân phận, chắc chắn sẽ lấy đại cục làm trọng.
Quả nhiên, tuy rằng sắc mặt của Nghiêm Hân rất khó coi, nhưng cũng không tiếp tục cãi nhau với Vương Kim nữa.
“Ai thèm gặp cô ta chứ!”
Ông ta lạnh nhạt để lại một câu, phất tay đi nhanh về phía trước.
Vương Kim bĩu môi, ấn tượng của anh ấy về Nghiêm Hân cũng cực kỳ tệ.
Thật ra Diệp Ninh ở trong phòng cũng nghe được tiếng ồn ở bên ngoài, nhưng mà cô thật sự đang thay quần áo, không thể đi ra ngoài ngay được.
Chờ cô thay quần áo xong thì bên ngoài cũng đã không còn tiếng động gì nữa.
Nhân viên trang điểm nhìn Diệp Ninh đã trang điểm xong, gương mặt lại càng thêm xinh đẹp, trong lòng không khỏi cảm thán, Diệp Ninh thật sự là cô gái đẹp nhất mà cô ta từng gặp.
Gần như chẳng cần phải tốn công sức để làm gì thì gương mặt này cũng chẳng có gì để bắt bẻ nữa.
Nhất là cuối cùng Diệp Ninh còn lựa chọn một chiếc váy dài qua đầu gối màu trắng, càng làm nổi vật vẻ ưu nhã, trí thức của cô ra ngoài.
Thậm chí cô ta cũng đã tưởng tượng ra cảnh Diệp Ninh xuất hiện ở buổi gặp mặt sẽ tạo ra oanh động lớn đến mức nào.
“Cô Diệp, cô còn có chỗ gì không vừa ý không?”
Cuối cùng cô ta còn hỏi thăm ý kiến của Diệp Ninh.
Diệp Ninh lạnh nhạt trả lời: “Tốt rồi.”
Nhân viên trang điểm hoàn thành công việc, dọn dẹp lại đồ dùng trang điểm trên mặt bàn.
“Cô Diệp, còn phải chờ thêm một ít thời gian, cô cứ yên tâm ở lại đây chờ chủ nhiệm Lý đi, tạm thời không cần đi ra ngoài.”
Diệp Ninh nghe hiểu ý mà nhân viên trang điểm muốn ám chỉ, có chút kinh ngạc.
Nhân viên trang điểm suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Nhà soạn nhạc Nghiêm là một nhà soạn nhạc rất có thực lực, nhưng mà tính cách của ông ấy không được tốt cho lắm, hình như lúc nãy nhân viên của cô đã xảy ra tranh chấp với nhà soạn nhạc Nghiêm.”
Cô ta nói đến đây thì dừng, cũng đã đủ làm Diệp Ninh hiểu.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Bọn họ vốn dĩ chẳng quen biết gì nhau, nhưng mà người ta có thể nhắc nhở cô, cô cũng nhận lấy phần ý tốt này.
Nhân viên trang điểm đi ra ngoài, Vương Kim xác nhận Diệp Ninh đã sửa soạn xong, sau đó mới đi vào.
“Diệp Ninh, lúc nãy ở bên ngoài có một người tên Nghiêm Hân cứ một hai đòi phải đi vào, bị tôi cản lại. Nhưng mà người của nhà xuất bản nói ông ta là người soạn nhạc ca khúc của cô, có cần tôi đi tìm ông ta xin lỗi không?”
Vương Kim không đợi Diệp Ninh hỏi đã tự giác nói lại tất cả những chuyện đã xảy ra, anh ấy cũng không phải là loại người hấp tấp bộp chộp không hiểu gì hết.
Anh ấy cản Nghiêm Hân là vì muốn bảo vệ Diệp Ninh, nhưng cũng sẽ không vì hành vi của bản thân mà mang đến phiền phức không cần thiết cho Diệp Ninh.
Cho nên hiện tại chỉ cần Diệp Ninh bảo anh ấy đi xin lỗi, anh ấy sẽ lập tức đi ngay.
Diệp Ninh nói: “Không cần. Nhà soạn nhạc Nghiêm là tiền bối đức cao vọng trọng, đương nhiên sẽ không để ý chút chuyện nhỏ này trong lòng.”
Vương Kim lại mỉm cười, nhưng mà sao anh ấy lại cứ có cảm giác những lời này của Diệp Ninh giống như là đang châm chọc cái tên Nghiêm Hân kia vậy nhỉ?