Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1013

“Sao rồi? Có thành công không?”

Một giây trước Lý Hiểu còn đang vô cùng kích động, một giây sau đã trực tiếp nổi giận.

Tuy rằng Nghiêm Hân không nghe được Vương Luân nói cái gì, nhưng mà anh ta cũng không quá kinh ngạc với kết quả này.

Thật ra Diệp Ninh còn khó đối phó hơn những gì bọn họ tưởng tượng rất nhiều.

“Anh là đồ vô dụng sao? Chút chuyện như thế cũng làm không xong?” Lý Hiểu hoàn toàn mất đi lý trí, chửi ầm lên.

Vương Luân ở đầu dây điện thoại bên kia rõ ràng còn đang nói gì đó, một lúc sau điện thoại mới cúp máy.

Mu bàn tay đang cầm ống nghe điện thoại của Lý Hiểu nổi lên gân xanh vô cùng đáng sợ.

“Anh dám tin không? Vương Luân thất bại rồi đó?”

Cô ta nói với Xà Hoành Minh, mình không thể nào chấp nhận được kết quả như thế này.

Xà Hoành Minh nhìn gương mặt vặn vẹo của cô ta, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt xa lạ. Bọn họ làm việc chung với nhau nhiều năm như thế, từ trước đến nay cũng chưa từng thấy cô ta mất khống chế như thế.

“Việc đã đến nước này, chúng ta vẫn cứ làm tốt bộ điện ảnh của mình đi.”

Lý Hiểu thấy anh ta ra vẻ nhẹ nhàng chẳng thèm quan tâm như thế, lửa giận lại càng bốc lên: “Không lẽ anh cam lòng sao?”

“Không thì phải làm sao đây?” Xà Hoành Minh thật sự không muốn tiếp tục nói đến đề tài này nữa.

Lý Hiểu đã bị sự âm u bao phủ, cho dù trong lòng có muôn vàn phẫn nộ thì cũng chỉ có thể tự mình tiêu hóa...

Trên đường Diệp Ninh và Vương Kim quay về nhà nghỉ, Vương Kim vẫn luôn để ý đến kính chiếu hậu: “Chiếc xe kia lại đuổi theo chúng ta nữa rồi.”

Nó cứ luôn đi theo bọn họ, lại không có bất cứ hành động gì, chuyện này đã cực kỳ khác thường rồi.

Diệp Ninh nhíu mày, quay đầu nhìn về phía chiếc xe ở phía sau.

Vương Kim nói: “Để tôi đưa cô về trước.”

Anh ấy còn chưa biết rõ thân phận của đối phương, cũng không dám tùy tiện dẫn Diệp Ninh đi mạo hiểm.

“Được rồi.” Diệp Ninh cũng suy nghĩ rất đơn giản, nếu mục tiêu của đối phương là cô, cô quay về nhà nghỉ thì mục đích của đối phương cũng sẽ thất bại.

 

Vương Kim lại đạp chân ga, tốc độ xe tăng nhanh hơn.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa nhà khác quân khu.

“Cô đi vào trước đi.” Vương Kim dặn dò, anh ấy nhìn thấy rõ ràng chiếc xe kia cũng đang đậu ở một ngã rẽ cách bọn họ không xa.

TBC

Diệp Ninh nói: “Anh nhớ cẩn thận, nếu thấy tình hình không ổn thì nhanh chóng chạy trở về.”

Hiện tại là ban ngày ban mặt, hơn nữa còn ở trong phạm vi nhà nghỉ, cũng có thể bảo đảm an toàn.

Diệp Ninh xuống xe, đi vào nhà nghỉ.

Vương Kim thu hồi suy nghĩ nói: “Để tôi xem xem, rốt cuộc là đầu trâu mặt ngựa gì đây.”

Anh vừa lầm bầm vừa đi về phía chiếc xe bên kia.

Diệp Ninh đi vào nhà nghỉ, lại nhìn thấy mấy gương mặt xa lạ từng xuất hiện ở đại sảnh hồi sáng.

Nếu như ở nhà nghỉ khác, cô chắc chắn sẽ lập tức đề phòng ngay, nhưng mà ở nơi này, thứ đầu tiên cô để ý chính là phản ứng của nhân viên lễ tân.

Bọn họ hoàn toàn coi như không nhìn thấy mấy người này, có nghĩa là ít nhất bọn họ cũng biết được thân phận của mấy người đó.

Diệp Ninh không dừng lại, nhanh chóng quay về phòng của mình.

Mà lúc này Vương Kim cũng đã đi đến bên cạnh chiếc xe kia, gõ cửa sổ xe.

Anh thấy rõ ràng trong xe có tổng cộng bốn người đàn ông, đằng trước hai người, đằng sau hai người.

Hiển nhiên đối phương cũng không ngờ anh ấy lại can đảm như thế, trực tiếp đến đây tìm.

Cửa sổ xe hạ xuống.

“Người anh em, các anh đi theo chúng tôi cả buổi sáng, không thấy mệt hả?” Vương Kim dựa vào cửa xe, không hề vòng vo, vào thẳng chủ đề nói.

Một người đàn ông trong số đó vô cùng bình tĩnh nói: “Anh hiểu lầm rồi, chúng tôi không có đi theo anh.”

Vương Kim cười cười: “Được rồi, mọi người đều là người thông minh, giấu giấu diếm diếm nhàm chán lắm. Tôi thấy các anh cũng không có ác ý gì với chúng tôi. Nói đi, rốt cuộc vì sao các anh lại muốn đi theo chúng tôi?”

Bốn người ngồi trong xe đều quyết định lựa chọn im lặng.

 
Bình Luận (0)
Comment