Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1014

Vương Kim chậm rãi thu hồi ý cười nói: “Nếu các anh không chịu nói thì cũng đừng trách tôi không khách sáo.”

“Anh định làm cái gì?” Thái độ của người trong xe cũng rất kiên cường.

Vương Kim nhìn một vòng quanh xe, sau đó xoay người rời đi.

Bốn người ngơ ngác nhìn nhau, mãi đến khi thấy anh ấy đi đến góc tường nhặt một cục gạch lên, hùng hùng hổ hổ đi về.

Sau đó nâng gạch lên nhắm thẳng về phía kính chắn gió.

Lần này thì bốn người ngồi trong xe đều không bình tĩnh nổi nữa, dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa xuống xe.

“Dừng tay!”

Bốn người đồng thanh nói.

Thật ra Vương Kim cũng không phải muốn phá xe thật, nhưng mà chiêu này xài khá tốt đấy chứ.

Anh ấy cầm gạch trong tay, không thèm để ý nhìn bọn họ.

Bốn người đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, sao bọn họ lại gặp phải một người manh động như thế chứ?

Người đàn ông vừa mới nói chuyện với Vương Kim lúc này đành phải mở miệng lần nữa.

“Chúng tôi có thể nói cho anh biết thân phận của chúng tôi. Nhưng mà tốt nhất anh nên giữ bí mật với đồng chí Diệp Ninh.”

Vương Kim không hề do dự lấy một giây: “Không thành vấn đề.”

Chỉ cần xác minh bọn họ sẽ không uy h.i.ế.p đến sự an toàn của Diệp Ninh thì những chuyện khác đều không quan trọng.

Người đàn ông kia hạ giọng nói gì đó bên tai anh ấy.

Vài giây sau, gương mặt Vương Kim dần dần trở nên nghiêm túc hơn.

Người đàn ông kia nói: “Trước khi tên kia sa lưới, chúng tôi sẽ bảo vệ sự an toàn của đồng chí Diệp Ninh 24/24.”

Vương Kim không ngờ lại có chuyện như thế xảy ra, sắc mặt cực kỳ khó coi.

 

Đối phương cho rằng anh ấy biết được việc này xong bị sợ hãi, an ủi nói: “Anh cũng đừng quá sợ hãi, phải tin tưởng năng lực của chúng tôi.”

Vương Kim hoàn hồn, lại khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Mấy năng lực khác thì tôi không bàn đến, nhưng mà kỹ thuật theo dõi và ngụy trang của các anh thật sự là quá kém. Mấy người trong nhà khách cũng là do các anh sắp xếp đúng không? Cứ đứng lù lù ở đằng đó, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhận ra điều khác thường.”

Biểu cảm của bốn người đều cứng đờ, bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ bảo vệ, cho nên cũng không quá để ý đến phương diện có đủ bí mật hay không.

Hiện tại bị Vương Kim nghi ngờ như thế, vẫn cảm thấy có chút mất mặt.

“Chúng tôi có cách sắp xếp của chúng tôi.”

Vương Kim cũng lười đi đôi co với bọn họ, quăng cục gạch trong tay sang một bên, cắm tay vào túi quần.

TBC

“Anh đừng quên chuyện anh đã hứa với chúng tôi đó.” Người đàn ông kia lại nhắc nhở lần nữa.

Bọn họ quyết định không nói cho Diệp Ninh biết chuyện này thứ nhất là bởi vì tạm thời còn chưa thể hoàn toàn khẳng định mục tiêu của Trịnh Toàn Cường là cô. Thứ hai cũng là vì không muốn tạo thành khủng hoảng cho cô, làm cô làm ra hành vi không có lý trí gì đó.

Vương Kim thậm chí không thèm quay đầu lại, có nói cho Diệp Ninh hay không là do anh ấy quyết định chứ không phải là bọn họ.

Cốc cốc cốc.

Diệp Ninh nghe được tiếng gõ cửa, lập tức đi đến cửa ngay.

Vương Kim đi vào phòng.

Không đợi Diệp Ninh hỏi, anh ấy đã nói thẳng: “Người trong xe là phóng viên của tòa soạn nhỏ, muốn chụp lén cô, tôi đã cảnh cáo bọn họ rồi.”

Diệp Ninh cũng không nghi ngờ, bởi vì chuyện như thế thật sự rất bình thường.

Vương Kim tiếp tục nói: “Dạo gần đây chúng ta đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận hơn mới được, nếu phóng viên của tòa soạn nhỏ biết được cô ở nơi này, vậy sớm muộn gì những người khác cũng sẽ biết, lỡ như nếu có fans mê ca nhạc quá kích gì đó thì cũng sẽ rất nguy hiểm.

Diệp Ninh hiếm khi thấy Vương Kim nghiêm túc như thế.

“Được, tôi sẽ chú ý hơn.”

Vương Kim lắc đầu, chỉ chú ý thôi là không đủ, đi ra ngoài cần phải chuẩn bị chu đáo hơn mới được.

“Từ giờ trở đi, mặc kệ cô đi đâu, làm cái gì đều cần có tôi đi theo. Nếu tôi đã hứa với Cố Phong là sẽ bảo vệ sự an toàn của cô thì chắc chắn sẽ làm được.”

 
Bình Luận (0)
Comment