Diệp Ninh ý thức được không thích hợp, cháy, tất cả mọi người nên vội vã trốn đi mới đúng, nhưng mà hình như người lúc nãy là muốn cản cô lại đúng không?
Không bao lâu sau, suy nghĩ này của cô đã được chứng thực.
Con đường đi ra bên ngoài bị mấy người đột nhiên từ đâu xông ra chặn kín, sau đó không khí trong sương khói càng ngày càng thêm dày đặc.
Vương Kim thậm chí không hề dừng lại một giây nào, lôi kéo Diệp Ninh xông thẳng về phía những người đó.
Hai bên trực tiếp đánh nhau.
Vương Kim giống như biến thành một người khác, mỗi một chiêu đều vô cùng tàn nhẫn, mỗi một lần ra tay đều sẽ có một người ngã xuống.
Mà Diệp Ninh thì lại được anh ấy bảo vệ kín kẽ ở phía sau.
Tuy rằng anh ấy chỉ có một người, đối diện có mười mấy người cầm d.a.o nhọn lao đến, nhưng đều không có biện pháp đến gần Diệp Ninh.
Đây là lần đầu tiên Diệp Ninh nhìn thấy Vương Kim đánh nhau, nếu nói không chấn động thì là giả.
Cuối cùng cô cũng biết vì sao Cố Phong sẽ lựa chọn để Vương Kim đi theo bên cạnh cô rồi.
Người đàn ông trông thì có vẻ thành thật và vô hại lại cà lơ phất phơ, hoàn toàn trở thành người bảo vệ cao cấp nhất.
“Đi theo kịp tôi, tiếp tục tiến về phía trước!”
Vương Kim dặn dò Diệp Ninh, hai người đang nhanh chóng di chuyển về phía cửa.
Diệp Ninh cũng không hàm hồ, đuổi kịp theo bước chân của Vương Kim.
Sương khói dày đặc sắp sửa bao phủ mấy người bọn họ, sương khói bọn họ hít phải càng lúc càng nhiều, không khí càng lúc càng ít.
Bọn họ thật sự không còn lại quá nhiều quá nhiều thời gian.
Mười mấy người đang ngăn cản bọn họ trong chớp mắt đã có bảy tám người ngã xuống.
Diệp Ninh thậm chí còn không kịp nhìn thấy rõ gương mặt của những người này.
Đối phương hình như cũng không ngờ rằng Vương Kim lại lợi hại như thế, thấy kế hoạch sắp sửa thất bại, người đứng ở trước nhất đã móc s.ú.n.g ra...
Nhà bếp của khách sạn kinh thành bị cháy, lửa rất lớn.
Mấy người Lưu Vĩ và Thường Ngôn luôn đứng canh giữ ở bên ngoài ý thức được khác thường, lập tức xông vào trong.
Nhưng mà tất cả mọi người ở bên trong gần như đều đang lao ra bên ngoài chạy trốn, lại làm cho hành động của bọn họ bị ảnh hưởng cực lớn, hơn nữa bọn họ cũng không quá xác nhận vị trí phòng của Diệp Ninh, cho nên muốn nhanh chóng tìm được Diệp Ninh trong làn khói dày đặc này gần như là chuyện không tưởng.
“Khụ khụ khụ... Đội trưởng Lưu, không được rồi, vào không được!”
Toàn bộ khách sạn toàn khói với khói, hiện tại đừng nói là tìm người, cho dù đi vào thì cũng chỉ là đang tự sát.
Sắc mặt Lưu Vĩ cực kỳ âm u, tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng biết bọn họ không thể đi vào nữa.
“Mọi người, lui ra ngoài!”
Nhóm người này nhanh chóng rút lui khỏi khách sạn.
Bên ngoài đã cực kỳ rối loạn.
Tiền Siêu và Lý Tử Hằng đều đứng ở trong đám đông, há to miệng hít thở bầu không khí trong lòng, tuy rằng đã sống sót sau tai nạn, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập sợ hãi.
Lý Tử Hằng là người ổn định lại đầu tiên, phản ứng đầu tiên chính là tìm kiếm xem có phải tất cả những người khác đều đã an toàn chạy ra ngoài rồi hay không?
Chờ anh ta nhìn xung quanh một lượt, phát hiện chỉ thiếu mỗi một mình Diệp Ninh, lập tức hoảng hốt.
“Hạ Linh Vân, cô có nhìn thấy Diệp Ninh không?”
Mặt mày Hạ Linh Vân trắng bệch, hiển nhiên cũng rất hoảng sợ, nghe Lý Tử Hằng hỏi, theo bản năng nhìn xung quanh chính mình, sau đó lắc đầu.
Lý Tử Hằng bất an bắt đầu dò hỏi mấy người bên cạnh, nhưng phản ứng của mọi người đều giống nhau, đều nói chưa từng nhìn thấy Diệp Ninh.
Lý Tử Hằng sốt ruột, Diệp Ninh chạy ra ngoài cùng với bọn họ, tại sao cố tình chỉ có một mình cô là chưa chạy ra chứ?
Không đúng, không phải chỉ có một mình cô, còn có tài xế Vương Kim của cô nữa.
Tiền Siêu cũng đã ổn định lại, xác định Diệp Ninh chưa đi ra ngoài, phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng liên lạc với nhân viên phòng cháy chữa cháy và công an.
Ông ta dùng tốc độ nhanh nhất tìm được người phụ trách khách sạn, người phụ trách nói với ông ta là đã gọi điện thoại đến trạm cứu hỏa rồi, mới nói được một nửa thì Lưu Vĩ đã chạy đến công khai thân phận.