Mặt mày Diệp Ninh trắng bệch, nhưng cô cũng không ham chiến, chạy ra ngoài cửa.
Cô đang đánh cược, cược xem Trịnh Toàn Cường có nổ s.ú.n.g hay không.
Trịnh Toàn Cường không có bất cứ động tác gì, đứng thẳng tại chỗ không nhúc nhích.
Vài giây sau, Diệp Ninh đã chạy đến cửa lại bị bạo lực đẩy lùi trở về.
Lúc này ngoài cửa toàn là người của Trịnh Toàn Cường.
Diệp Ninh sắp thở không nổi, cô biết mình thật sự không chạy nổi nữa rồi...
Sáng sớm.
Tin tức Diệp Ninh mất tích đã lan truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Một lượng lớn fans hâm mộ kích động đứng trước cửa nhà xuất bản đòi một lời giải thích.
Hốc mắt cả Tiền Siêu và Lý Tử Hằng đều hãm sâu xuống, mặt mày tiều tụy.
Suốt một buổi tối, Diệp Ninh vẫn cứ là sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác.
Bọn họ không rõ vì sao sẽ phát sinh chuyện như thế?
Mà hiện tại hai người bọn họ cũng đang tách ra bị công an dò hỏi.
“Ai là người quyết định liên hoan ở khách sạn kinh thành.”
Sắc mặt Tiền Siêu trở nên cực kỳ khó coi: “Địa điểm là do tôi chọn, bởi vì muốn làm tiệc chúc mừng cho nên mới cố ý chọn nơi đây.”
“Ông chọn địa điểm từ lúc nào? Còn có ai biết trước?”
Người của Trịnh Toàn Cường có thể ra tay ở khách sạn kinh thành, chứng tỏ bọn họ đã sớm biết tối nay Diệp Ninh sẽ đi đến nơi đó, đây là hoạt động của nhà xuất bản, chắc chắn là có người đã để lộ hành trình này ra ngoài.
“Sau khi xác định địa điểm, chủ nhiệm Lý lập tức thông báo cho tất cả người phụ trách của các bộ phận quan trọng.”
Cho nên những người này đều đã biết trước hết, ngoài ra còn có những người bên khách sạn cũng biết rõ.
Công an lại hỏi chi tiết về quá trình Diệp Ninh và bọn họ tách ra.
Tiền Siêu ăn ngay nói thật, lúc đó tình hình quá hỗn loạn, khắp nơi đều là khói, lúc đó ông ta thật sự không để ý Diệp Ninh và Vương Kim biến mất từ lúc nào.
Công an ghi khẩu cung xong, lập tức chuẩn bị rời đi.
Tiền Siêu gọi bọn họ lại: “Đồng chí công an, có phải có người bắt cóc Diệp Ninh không?”
Tuy rằng công an ngậm miệng không nói tiếng nào, nhưng ông ta cũng không phải đồ ngốc, đã sớm nhận ra điểm khác thường từ lâu rồi.
Công an trả lời một cách máy móc: “Hiện tại còn chưa thể xác định, sau này có tiến triển gì khác tôi sẽ lại liên lạc với các ông.”
“Được rồi, các cậu nhất định phải tìm được Diệp Ninh đó.” Hiện tại Tiền Siêu chỉ hi vọng Diệp Ninh có thể bình an quay về.
Mà bên kia, Lý Tử Hằng và những người khác của nhà xuất bản cũng trả lời giống y như thế.
Xảy ra chuyện như vậy, tất cả mọi người đều không ngờ đến
Chờ đến khi công an rời đi, Tiền Siêu miễn cưỡng lên tinh thần, tiếp theo đó còn có rất nhiều công việc cần phải xử lý.
Nhất là khi nhìn thấy rất nhiều fans mê ca nhạc đang đứng ở bên ngoài, nếu những người này náo loạn, tình hình chắc chắn sẽ bị mất khống chế.
...
“Cái gì, ông xác định sao?” Mới sáng sớm Lý Hiểu đã nhận được điện thoại do Đan Thăng gọi đến.
Khi cô ta nghe được tối hôm qua Diệp Ninh gặp chuyện không may, hiện tại còn chưa rõ sống c.h.ế.t thì đã hưng phấn đến mức giọng nói phát run.
“Lực lượng công an của toàn kinh thành đều đã xuất động, vẫn không tìm được bất cứ tin tức gì của Diệp Ninh, chỉ e là lành ít dữ nhiều.” Lúc Đan Thăng nghe được sự kiện này, cũng rất kinh ngạc.
Hiện tại bên ngoài có đủ mọi lời đồn, trong đó lời đồn được lan truyền nhiều nhất chính là Diệp Ninh bị người ta bắt cóc.
“Trời xanh có mắt! Đến cả ông trời cũng không chịu nổi sự kiêu ngạo của cô ta! Ha ha ha! Thật tốt quá!” Lý Hiểu kích động cười trên nỗi đau của người khác, ước gì có thể làm Diệp Ninh c.h.ế.t ngay lập tức.
Đan Thăng ở đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát.
Dù sao thì đó cũng là một cái mạng người, cho dù thật sự có một ít xung đột về mặt ích lợi và thù riêng với bọn họ thì cũng không nên biểu hiện ra cảm xúc điên cuồng như thế vào lúc này.
Lý Hiểu phát tiết xong, cũng ý thức được mình mất kiểm soát, ho khan.