Lý Hiểu thay đổi phong cách nói chuyện: “Chỉ là mất tích thôi, còn có thể tìm trở về. Nhưng mà cô ta cũng giỏi thật đó, không ngờ còn có thể làm cho lực lượng công an của cả kinh thành cùng nhau xuất động.”
Tuy là nói như thế, nhưng mà cô ta ước gì càng ít người tìm kiếm Diệp Ninh càng tốt.
Lúc này ống nghe mới truyền đến tiếng nói của Đan Thăng nói: “Hình như chuyện Diệp Ninh mất tích còn dính líu đến chuyện gì khác, tôi nghe nói không chỉ có công an mà đến cả quân đội cũng đều được xuất động. Đương nhiên cụ thể là chuyện thế nào thì người bên ngoài cũng không quá rõ ràng.”
Lý Hiểu nhướng mày, nghĩ đến Diệp Ninh là người của đoàn văn công, có lẽ bên phía quân đội cũng chỉ làm dáng cho có mà thôi.
Chờ cúp điện thoại rồi, Lý Hiểu cảm thấy toàn bộ thể xác và tinh thần đều thoải mái, bóng ma đọng lại dưới đáy lòng từ lâu cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn.
Ngoại trừ cô ta ra, trong giới cũng đều đã nghe được tin tức Diệp Ninh gặp chuyện không may.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Các đồng nghiệp đều là ca sĩ thì vô cùng chú ý đến tình hình phát triển tiếp theo đó.
Trong hai tháng trở lại đây, hào quang của Diệp Ninh thật sự là quá chói mắt, cô không chỉ ảnh hưởng đến một hai ca sĩ mà là toàn bộ giới ca hát, cho nên hiện tại cô đột nhiên xảy ra chuyện, có chút người thật sự đều không khống chế được mà có chút hả hê.
Nghiêm Hân chính là một trong số đó, ông ta liên tục xác nhận tin tức này là sự thật, sau đó sáng nay ăn nhiều thêm hai chén cơm.
Mà sau khi Ngô Á Thu và Trương Quốc Trụ biết được tin tức Diệp Ninh mất tích, tâm trạng vừa sốt ruột lại nặng nề, đoàn phim đề bị dừng quay một ngày.
Ngô Á Thu gọi mười mấy cuộc điện thoại liên tục, dùng hết toàn bộ mối quan hệ mà mình có thể dùng, nhờ bọn họ nhất định phải nhanh chóng tìm được Diệp Ninh.
Hơn nữa còn tỏ vẻ nếu Diệp Ninh thật sự bị bắt cóc thì nhất định phải liên lạc với ông ấy ngay, bất chấp tất cả mọi thứ, nhất định phải chuộc lại Diệp Ninh.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện có thể làm, ông ấy cũng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện ở trong lòng.
Diệp Ninh nhất định đừng xảy ra chuyện gì đó.
So với bên phía kinh thành đang vô cùng hỗn loạn thì ở huyện thành, ngoại trừ Trịnh Hồng Xương ra, cũng chỉ có đoàn trưởng Lâm Thanh nhận được điện thoại từ kinh thành gọi đến.
Khi Lâm Thanh nghe nói Diệp Ninh đã gặp chuyện không may, lập tức trở nên vô cùng âm u.
Tin tức này bị chị ấy giấu xuống, hiện tại chuyện khẩn cấp nhất chính là tìm được Diệp Ninh chứ không phải tạo ra hỗn loạn.
Núi rừng, Cố Phong đang chỉ huy nhiệm vụ sắp sửa tiến hành.
Lúc này, một bóng người vội vã chạy đến.
“Sao người của bộ chỉ huy lại đến đây thế? Có nhiệm vụ gì mới sao?” Lôi Vĩnh Minh nhìn thấy người đang chạy đến, khó hiểu hỏi.
Cố Phong cũng đang nhìn về phía người kia.
Bọn họ biết người này, là Thạch Bảo Bân của bộ chỉ huy.
“Doanh trưởng Cố, cuối cùng cũng tìm được các anh rồi.”
Anh ta thở hồng hộc, mồ hôi đầy đầu, hiển nhiên là vừa mới lặn lội đường xa.
Vì muốn nhanh chóng tìm được Cố Phong, anh ta lái xe chạy thẳng vào rừng, mãi đến khi không thể nào chạy xe được nữa mới đi bộ đến.
Cho dù là thế thì cũng phải mất hết cả một buổi tối, mà hiện tại đã gần trưa rồi.
Cố Phong hỏi: “Có nhiệm vụ gì sao?”
Thạch Bảo Bân vội vàng lắc đầu: “Đoàn trưởng Trịnh đưa ra thông báo khẩn cấp, bảo doanh trưởng Cố quay về cùng tôi.”
Cố Phong và Lôi Vĩnh Minh liếc nhìn nhau, ngơ ngác.
Đi về?
Hiện tại toàn bộ doanh đều đang ở chỗ này, chỉ bảo một mình doanh trưởng là anh rời đi sao?
Cố Phong lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: “Là mệnh lệnh sao?”
“Đúng vậy. Anh nhanh chóng đi theo tôi đi.” Thạch Bảo Bân sốt ruột thúc giục, không muốn chờ thêm một giây nào nữa.
Cố Phong và Lôi Vĩnh Minh liếc nhìn nhau, nếu không phải đã xác định Thạch Bảo Bân là người của bộ chỉ huy thì bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ động cơ của anh ta.
Nói là mệnh lệnh của Trịnh Hồng Xương, nhưng mệnh lệnh này rõ ràng rất không bình thường.