Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1032

Cố Phong hỏi: “Chỉ còn mấy ngày nữa là nhiệm vụ sẽ kết thúc, không thể chờ đến kết thúc sao?”

“Thật sự không thể chờ nữa, doanh trưởng Cố, anh đừng chậm trễ thời gian nữa.”

Thái độ của Thạch Bảo Bân vô cùng kiên định, làm Cố Phong ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

“Anh chờ một chút, tôi đi bàn giao công việc tiếp theo đã.”

Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía Lôi Vĩnh Minh.

Lần này Thạch Bảo Bân không thúc giục nữa, cũng biết đột nhiên bảo doanh trưởng rời đi, chắc chắn phải để anh bàn giao dặn dò nhiệm vụ sau đó cho người khác.

Cố Phong và Lôi Vĩnh Minh nói chuyện với nhau khoảng mười phút, sau đó ra hiệu có thể đi rồi.

Hiện tại bọn họ đang ở sâu trong núi rừng, muốn đi ra ngoài cũng cần không ít thời gian.

Thạch Bảo Bân rõ ràng đã rất mệt, nhưng cũng không dám dừng lại chút nào.

Chờ đến khi hoàn toàn rời khỏi phạm vi doanh bộ rồi, Cố Phong mới mở miệng nói: “Hiện tại có phải đã có thể nói cho tôi biết vì sao trong đoàn lại vội vã triệu tôi về như thế rồi không?”

Anh thật sự nghĩ không ra rốt cuộc còn có chuyện đột xuất gì có thể quan trọng hơn cả nhiệm vụ hiện tại chứ?

Thạch Bảo Bân vẫn cứ lắc đầu: “Doanh trưởng Cố, tôi thật sự không biết. Nhưng mà nguyên văn của chỉ huy chính là nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất dẫn anh về.”

Anh ta thật sự không nói dối, sở chỉ huy cũng không có đưa ra quyết định bảo anh ta trực tiếp báo cho Cố Phong biết chuyện Diệp Ninh đã gặp chuyện, chủ yếu là vì sợ Cố Phong biết được chuyện này rồi sẽ rối loạn.

Cho nên cứ bảo anh đi về trước, chờ nhìn thấy anh rồi mới có thể tiến hành công tác cứu hộ Diệp Ninh sau đó.

Cố Phong nhíu mày, đây là lần đầu tiên anh gặp được chuyện này.

Anh cũng không dong dài nữa, tăng tốc độ lên.

...

Xốc nảy kịch liệt làm Diệp Ninh tỉnh lại từ trong cơn đau như muốn nứt ra, hai mắt tối om, hiển nhiên cô đã bị người bịt kín mắt.

Phần đầu và hai chân bị mấy người kia đánh trúng vẫn còn đau muốn chết, vì muốn bắt được cô, mấy người này cũng chơi ác thật đó.

 

Người cô bị buộc chặt, không thể giãy dụa chút nào.

Hiện tại cô đang ở trong xe, hơn nữa còn đang di chuyển với tốc độ rất nhanh.

Xác định chuyện này xong, cô quyết định không nhúc nhích nữa, giống như vẫn còn trong trạng thái hôn mê.

TBC

Mắt không thể nhìn thấy, cho nên cô cũng không nhìn được hiện tại đã đi đến chỗ nào, lại muốn chạy đến đây?

Điều duy nhất có thể khẳng định chính là Trịnh Toàn Cường sẽ dùng cô để uy h.i.ế.p Cố Phong, nhưng hiện tại cô thật sự không có cách nào hết.

Không biết cô hôn mê bao lâu, có phải Vương Kim đã c.h.ế.t rồi không?

Tâm trạng của cô cực kỳ nặng nề.

Trong xe yên lặng đến mức không có bất cứ âm thanh gì, cô không thể xác định được rốt cuộc nơi đây có bao nhiêu người, có phải Trịnh Toàn Cường cũng đang ở đây hay không?

Cô chỉ có thể âm thầm tính thời gian ở trong lòng, khoảng hơn nửa tiếng trôi qua, cuối cùng cũng có người mở miệng.

“Quẹo trái.”

Giọng nói này là của Trịnh Toàn Cường.

“Nếu cô đã tỉnh thì cũng đừng giả vờ ngủ nữa.”

Giọng nói lạnh nhạt của Trịnh Toàn Cường làm thần kinh của Diệp Ninh trở nên căng chặt.

Cô không thể xác định rằng Trịnh Toàn Cường thật sự nhận ra cô đã tỉnh hay là còn đang thử, cho nên vẫn cứ giữ nguyên tư thế như vậy.

“Anh Cường. Cô ta bị thương nặng như thế, không thể tỉnh lại nhanh thế đâu.”

Người đàn ông đang lái xe ở bên cạnh nói một cách đương nhiên.

Trịnh Toàn Cường lạnh lùng liếc nhìn Diệp Ninh đang bị quăng ở hàng ghế sau, sau đó cười khẩy nói: “Lôi Tử, mắt nhìn phụ nữ của mày còn non lắm. Thứ phụ nữ am hiểm nhất chính là lừa gạt, thằng Lưu Hạt Tử cũng vì thế mà c.h.ế.t đó.”

Trong lòng Diệp Ninh căng thẳng, đã có thể khẳng định Trịnh Toàn Cường thật sự biết cô đã tỉnh lại.

Người đàn ông này thật sự quá đáng sợ!

Giây tiếp theo, Trịnh Toàn Cường không chút hoang mang từ hàng ghế trước thò người ra sau, không chút lưu tình nắm lấy cổ của cô...

 
Bình Luận (0)
Comment