Cảm giác ngạt thở làm Diệp Ninh phải cố gắng hết sức để hít thở.
Hiển nhiên Trịnh Toàn Cường cũng không có ý định dễ dàng tha cho cô, vẫn tiếp tục bóp mạnh hơn nữa.
TBC
Toàn bộ gương mặt của Diệp Ninh đều đỏ lên, trán nổi đầy gân xanh đầy dữ tợn.
Khi chút không khí cuối cùng trong lòng n.g.ự.c của cô biến mất, ý thức mơ màng biến mất.
Trịnh Toàn Cường quá rõ ràng cực hạn của một người ở nơi nào, lúc này mới khinh thường buông lỏng tay ra.
Diệp Ninh còn có tác dụng quan trọng với gã, đương nhiên không thể làm cô c.h.ế.t ngay bây giờ.
“Khụ khụ khụ...”
Diệp Ninh ho khan kịch liệt, không khí mới mẻ tiến vào phổi, bình ổn lại.
Lúc nãy cô thật sự vừa mới tiếp cận đến cái chết.
“Khụ khụ... Sao lại không, tiếp tục.. Có giỏi thì g.i.ế.c c.h.ế.t tôi...”
Cô biết rõ mình trốn không thoát, Trịnh Toàn Cường sẽ dùng cô để uy h.i.ế.p Cố Phong, cuối cùng rất có khả năng là cô và Cố Phong đều sẽ chết. Nếu đã như thế, vậy cô thà là để mình c.h.ế.t ngay bây giờ, còn tốt hơn là bị lợi dụng.
Ánh mắt hung ác nham hiểm của Trịnh Toàn Cường đảo tới đảo lui, gã rất hiếm khi nhìn thấy người phụ nữ nào không sợ c.h.ế.t như thế.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không để cô c.h.ế.t đi một cách dễ dàng như thế.”
“Tôi thấy anh là... Không dám!” Diệp Ninh cắn chặt khớp hàm, mặc dù bị bịt mắt, nhưng vẫn hoàn toàn biểu lộ ra vẻ châm chọc và tức giận với Trịnh Toàn Cường.
Trịnh Toàn Cường cười lạnh nói: “Cô không cần phải chọc giận tôi, không ai có thể ảnh hưởng đến quyết định của tôi.”
Diệp Ninh còn muốn nói cái gì nữa, nhưng mà giây tiếp theo đã bị Trịnh Toàn Cường dùng vải vụn bịt miệng lại.
Lần này thì cho dù cô muốn lên tiếng cũng không được.
“Tôi ghét nhất loại đàn bà ồn ào.” Trịnh Toàn Cường âm u nói, trong xe lại yên lặng trở lại.
Cứ duy trì như thế di chuyển thêm một tiếng đồng hồ, cuối cùng xe cũng dừng lại.
Diệp Ninh bị xô đẩy xuống xe.
Hai mắt bị bịt kín, các giác quan khác trở nên cực kỳ nhạy bén.
Mặt đất dưới chân gập ghềnh không bằng phẳng, trong không khí thoang thoảng mùi nguyên liệu hóa chất.
“Đi về phía trước.”
Người đàn ông kia lạnh lùng thúc giục, thô lỗ xô đẩy, làm cho Diệp Ninh đành phải nhấc chân bước đi.
Vài phút sau, cô bị quăng đến một nơi, sau đó nghe được tiếng động chói tai khi cửa sắt đã bị rỉ sét đóng lại.
Sau đó xung quanh đã hoàn toàn chìm vào trong yên tĩnh.
Hai mắt cô nhìn không thấy, tay cũng bị trói chặt lại, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng khi ở trong một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ.
Một giây.
Hai giây.
Mỗi một giây đều có vẻ cực kỳ dài lâu.
Giống như một trăm năm trôi qua, xung quanh vẫn cứ không có bất cứ động tĩnh gì, Diệp Ninh cũng xác định nơi này chỉ có một mình cô, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng lại đôi chút.
Cô giãy dụa kịch liệt muốn cởi trói, dây thừng thô ráp cọ xát da thịt, cơn đau đớn xuyên tim truyền đến.
Đồn công an kinh thành.
Diệp Ninh đã mất tích một ngày hai đêm, công an thậm chí đã lục soát hết tất ả các khu vực chính trong thành, nhưng vẫn không có kết quả gì.
“Cục trưởng Triệu, có lẽ bọn họ đã ra khỏi thành rồi.”
Cục trưởng Triệu Thiệu Quân đích thân tọa trấn, nghe được cấp dưới báo cáo, mặt mày âm u như nước.
Tình hình hiện tại chính là tình huống xấu nhất, nếu Diệp Ninh thật sự đã bị bắt cóc ra khỏi thành, như vậy việc tìm kiếm sẽ càng khó khăn hơn nữa.
“Tiếp tục tăng thêm công an ở các khu vực biên giới vùng ngoại thành, ga tàu hỏa, bến xe, tất cả các đường ra vào. Cho dù có phải đào ba thước đất thì cũng phải tìm được người cho tôi!”
Quân khu Đông Bắc.
Trịnh Hồng Xương mới ra khỏi khu văn phòng của công bộ.
Chuyện Diệp Ninh mất tích đã kinh động đến đại lãnh đạo của quân khu, đại lãnh đạo đích thân liên lạc với bên kinh thành, hơn nữa còn ra lệnh bất chấp tất cả mọi thứ, nhất định phải bắt lấy Trịnh Toàn Cường, bất luận sống chết.
Dù thế, tâm trạng của Trịnh Hồng Xương vẫn cứ vô cùng nghiêm túc.
Trịnh Toàn Cường là loại người như thế nào, trong lòng bọn họ đều biết rất rõ ràng.
Nếu mục đích của gã là vì muốn trả đũa, sao có thể cho Diệp Ninh có cơ hội sống sót được chứ?!