Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1036

Lúc này thì Bạch Cương đã tin tưởng rằng Mục Văn Hạo thật sự khá thân thiết với Diệp Ninh.

Mộng Kiều Nhụy cũng khiếp sợ, tại sao lại xảy ra chuyện này chứ?

Nhưng mà Bạch Cương nói một cách rất khẳng định, không giống như đang nói dối.

Cô ta miễn cưỡng ổn định lại biểu cảm trên mặt, giải thích với Bạch Cương: “Ông Bạch đừng trách, Văn Hạo quá lo lắng cho cô Diệp cho nên mới không lễ phép như thế.”

Bạch Cương cười lắc đầu, đương nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà đi so đo với đối tác hợp tác của mình.

“Ông Bạch, không biết ông có thể nói rõ ràng cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì?” Mộng Kiều Nhụy không thể rời đi, nhưng cũng rất lo lắng cho Diệp Ninh, cho nên chỉ có thể hỏi thăm Bạch Cương.

“Đương nhiên là được rồi.” Bạch Cương đồng ý rất dứt khoát, sau đó nói hết những gì ông ta biết.

Mục Văn Hạo gần như chạy một mạch đến bên kia đường, tìm được trạm bán báo gần nhất.

Quả nhiên, anh ta tiện tay cầm lấy một tờ báo là lập tức nhìn thấy tin tức Diệp Ninh bị bắt cóc.

Anh ta siết chặt tờ báo, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên vô cùng khủng bố.

Không ngờ Diệp Ninh lại bị bắt cóc, mà đến bây giờ anh ta mới biết được!

Cơn tức giận thổi quét khắp toàn thân.

Giờ phút này trong lòng anh ta chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, đó chính là muốn bầm thây vạn đoạn người dám bắt cóc Diệp Ninh!

Viên gia thuộc quân khu.

Giang Húc Đông chống nạng tập đi trong sân.

Ngô Hàm Nhu đi theo bên cạnh anh ấy, không rời nửa bước.

Tình hình khôi phục dạo gần đây của anh ấy đã càng lúc càng tốt, đến cả bác sĩ phụ trách việc trị liệu khang phục cũng đã nói, nếu cứ dựa theo tốc độ này, chỉ cần không đến hai tháng nữa là anh ấy có thể hoàn toàn đi đứng bình thường mà không cần dùng nạng.

 

“Anh, anh nghỉ ngơi một chút đi.”

Thấy Giang Húc Đông đổ mồ hôi đầy đầu, Ngô Hàm Nhu chủ động lau mồ hôi cho anh ấy, không hề cảm thấy hành vi quá mức thân mật này có cái gì không đúng.

“Để anh tự lau được rồi.”

Giang Húc Đông cầm lấy khăn tay của cô ta, sau đó ngồi xuống ghế dài ở bên cạnh.

Ngô Hàm Nhu lập tức đưa ly nước qua mói: “Anh, uống miếng nước đi.”

“Được rồi.” Giang Húc Đông uống nước xong, cảm giác mỏi mệt đã giảm đi rất nhiều: “Tiểu Nhu, anh cũng quên chưa hỏi em, sao dạo gần đây anh không thấy em đến đoàn văn công đi làm thế?”

Mấy ngày nay gần như ngày nào Ngô Hàm Nhu cũng đều sẽ đến đây rèn luyện với anh ấy, như thế chắc chắn sẽ trễ nãi công việc.

Ngô Hàm Nhu tùy tiện tìm đại một cái cớ: “Trong đoàn cũng không quá bận rộng, cho nên em mới muốn ở đây với anh nhiều thêm một chút.”

Giang Húc Đông không quá đồng ý với suy nghĩ và cách làm của cô: “Em đã là thành viên của đoàn văn công, cho dù không bận thì cũng phải nghiêm túc với công việc. Hơn nữa anh cũng không cần em đến đây chăm sóc mỗi ngày như thế.”

Cô ta cũng nên có cuộc sống của riêng mình mới đúng, chứ không phải dồn hết toàn bị tinh thần và sức lực lên người một người anh như anh ấy.

Đáy mắt Ngô Hàm Nhu chợt lóe ra một chút cảm xúc bi thương: “Anh, em biết em đang làm cái gì mà.”

TBC

“Em đã trưởng thành, anh cũng không thể nhúng tay vào chuyện của em được, nhưng mà thái độ làm việc của em cũng nên nghiêm túc một chút, đừng có suy nghĩ đủ thứ chuyện như thế. Ở phương diện này thì Diệp Ninh làm rất tốt, em có thể tiếp xúc với Diệp Ninh nhiều hơn để học tập.”

Giang Húc Đông gần như là theo bản năng nghĩ đến Diệp Ninh, anh ấy thật lòng hi vọng Ngô Hàm Nhu có thể làm bạn với Diệp Ninh.

Nhắc đến Diệp Ninh, Ngô Hàm Nhu lại nhanh chóng cúi đầu, che giấu đi cảm xúc phức tạp.

Chờ đến khi Giang Húc Đông nói xong, cô ta vô cùng cẩn thận thử hỏi: “Anh, nếu, em nói là nếu. Nếu Diệp Ninh không còn nữa, có phải anh sẽ rất đau lòng không?”

Lúc trước cô ta đã hạ quyết tâm muốn giúp Giang Húc Đông theo đuổi được Diệp Ninh, hơn nữa cô ta cũng đã triển khai kế hoạch và hành động rồi.”

Nhưng mà cô ta lại không ngờ rằng Diệp Ninh lại đột nhiên gặp chuyện không may, rất có khả năng sẽ lành ít dữ nhiều, tâm trạng của cô ta cũng rất phức tạp.

 
Bình Luận (0)
Comment