Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1037

Ngô Hàm Nhu vừa nghĩ đến chuyện nếu Diệp Ninh thật sự c.h.ế.t đi, tuy rằng Giang Húc Đông sẽ rất đau lòng, nhưng chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ quên. Như vậy có phải cô ta sẽ có cơ hội thành đôi với anh trai hay không?

Sau đó cô ta lại nghĩ thật ra Diệp Ninh vẫn khá tốt, ngoại trừ vì Giang Húc Đông ra, cô ta cũng hi vọng Diệp Ninh có thể bình yên vô sự mà quay về.

Mang theo rối rắm như thế, cô ta quyết định tạm thời không nói chuyện này cho Giang Húc Đông biết.

“Cái gì mà không còn nữa? Diệp Ninh định rời đi sao?” Giang Húc Đông lập tức bắt được trọng điểm.

Anh ấy biết sự nghiệp của Diệp Ninh phát triển rất tốt, cũng có khả năng sẽ xin nghỉ việc ở đoàn văn công để đi ra ngoài phát triển.

Ngô Hàm Nhu có chút hồi hộp giải thích nói: “Đây chỉ là một giả thiết mà thôi.”

Giang Húc Đông cũng không nói cho bất cứ người nào biết chuyện anh ấy và Diệp Ninh đã quyết định làm bạn với nhau, Ngô Hàm Nhu đương nhiên cũng không biết.

“Nếu Diệp Ninh thật sự muốn đi ra ngoài phát triển thì anh cũng ủng hộ ấy.”

Ngô Hàm Nhu biết anh ấy đã hiểu lầm, lại thay đổi một cách nói khác: “Vậy nếu anh vĩnh viễn cũng không thể gặp được cô ấy thì sao? Anh có buồn không?”

Giang Húc Đông ngẩn người, mắt đen chợt hiện lên chút đau thương.

“Buồn chứ. Nhưng mà chỉ cần là tốt cho cô ấy thì anh thế nào cũng được.”

Mặc dù bọn họ không thể trở thành người yêu, anh ấy cũng sẽ chôn tình cảm này ở nơi sâu nhất dưới đáy lòng.

Ngô Hàm Nhu thật sự không muốn nghe được câu trả lời như thế, cũng không thể nào tưởng tượng ra được nếu Giang Húc Đông nghe được tin tức Diệp Ninh gặp chuyện không may thì anh sẽ có phản ứng kịch liệt như thế nào.

“Nhưng mà sao em tự nhiên lại hỏi vấn đề kỳ lạ này chứ? Có phải Diệp Ninh đã nói cái gì với em rồi không?” Giang Húc Đông vẫn cảm thấy cô ta rất khác thường.

Ngô Hàm Nhu lắc đầu, lộ ra dáng vẻ không quá thoải mái nói: “Anh quên à, Diệp Ninh đi kinh thành từ lâu rồi, sao có thể nói cái gì với em được chứ.”

Giang Húc Đông thật sự quên mất chuyện này, không hỏi tiếp nữa.

Toàn bộ đoàn văn công đều bị bao phủ trong bầu không khí nặng nề.

Tất cả mọi người trong đoàn đều đã biết chuyện Diệp Ninh bị bắt cóc, phần lớn người đều lo lắng cho sự an toàn của Diệp Ninh, yên lặng cầu nguyện cho Diệp Ninh.

Nhưng cũng có một ít người hoàn toàn không thể khống chế được tâm trạng vui sướng, hả hê cười trên nổi đau của người khác.

Lý Mỹ Linh chính là người biểu hiện rõ ràng nhất.

Bắt đầu từ sáng sớm đến giờ tâm trạng của cô ta đều luôn rất vui vẻ, thậm chí còn ngâm nga hát gì đó.

Sau khi luyện tập xong, cô ta còn chủ động đi tám chuyện cùng với các đồng nghiệp.

“Diệp Ninh đã bị bắt cóc suốt bốn ngày, đối phương còn chưa từng gọi điện thoại đòi tiền chuộc, tôi cảm thấy đã lành ít dữ nhiều rồi.”

Cô ta cố ý gân cổ lên nói, sợ Chu Giai Bội ở cách đó không xa không nghe thấy.

Chu Giai Bội đang dọn dẹp đạo cụ nghe thế tay hơi khựng lại, theo bản năng siết chặt bàn tay.

“Mỹ Linh, sao cô biết là không có điện thoại đòi tiền chuộc chứ?” Mấy cô gái đứng ở bên cạnh Lý Mỹ Linh hỏi.

Hiện tại đến cả công an cũng không công bố tin tức chính xác, sao cô ta lại có thể nói ra một cách chắc chắn như thế.

Lý Mỹ Linh bắt đầu phân tích một cách đương nhiên: “Đương nhiên là không có rồi, nếu không thì công an đã có hành động từ lâu. Cho nên đám bắt cóc kia có lẽ không phải vì tiền, mà là vì có xích mích với Diệp Ninh.”

“Không thể nào? Phải xích mích thù hằn lớn đến cỡ nào mới có thể làm ra loại chuyện này chứ?”

Lý Mỹ Linh trợn trắng mắt: “Tục ngữ nói hay lắm, biết người biết mặt sao biết lòng, ai mà biết trong lúc âm thầm Diệp Ninh đã làm cái gì, vì sao lại rơi vào nông nỗi bị người ta bắt cóc chứ.”

Mọi người nghe mà nhíu mày, không có ai muốn đám lời cả.

Biết Lý Mỹ Linh và Diệp Ninh có ân oán, nhưng hiện tại dù sao cũng là chuyện sống chết, cô ta lại cứ chửi bới người khác vô căn cứ như vậy thì vẫn cứ không ổn.

 
Bình Luận (0)
Comment