Lý Mỹ Linh cảm nhận được sự “yên lặng” ở xung quanh và những ánh mắt khác thường khi nhìn về phía cô ta, trong lòng lại càng hận Diệp Ninh hơn nữa.
“Thật ra theo tôi thấy thì thay vì cứu Diệp Ninh về, còn không bằng để cô ta c.h.ế.t luôn cho rồi. Dù sao thì cô ta đã bị bọn bắt cóc ác độc tàn nhẫn kia bắt đi nhiều ngày như thế, chắc chắn là đã bị chà đạp...”
Ầm!
Cô ta còn chưa nói xong mấy lời nói cho hả giận này thì đã bị tiếng vang cực lớn ở phía sau ngắt ngang.
Tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ, nhìn thấy là Chu Giai Bội quăng đạo cụ đang dọn dẹp xuống.
Giây tiếp theo Chu Giai Bội sải bước đi đến trước mặt Lý Mỹ Linh, vẻ mặt làm cho người ta sợ hãi.
“Ngậm cái miệng thối tha của cô lại ngay!”
Cô ấy lên tiếng nói, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Trong ấn tượng của mọi người, Chu Giai Bội là người có tính cách mềm yếu, dễ bị ăn hiếp, cho dù lúc trước bị ăn h.i.ế.p thì cũng đều sẽ nhẫn nhịn, cuối cùng còn dựa vào Diệp Ninh ra mặt thay cho cô ấy. Nhưng mà hiện tại Chu Giai Bội lại giống như thay đổi thành một người khác, không chỉ có khí thế làm người ta sợ hãi, đến cả ánh mắt cũng lạnh lẽo đến đáng sợ.
Lý Mỹ Linh thấy Chu Giai Bội như biến thành một người khác, trong lòng lại càng thêm ghen tị hơn.
Con nhỏ đê tiện c.h.ế.t tiệt này chỉ là ỷ vào việc được đóng phim của đạo diễn Ngô Á Thu cho nên mới dám có thái độ kiêu ngạo như thế với cô ta.
“Chu Giai Bội, cô chán sống rồi đúng không?”
Ánh mắt Chu Giai Bội vô cùng lạnh lùng, đối diện thẳng với Lý Mỹ Linh.
“Nếu cô còn dám ăn nói lung tung nữa, tôi xé nát miệng cô ra!”
Lý Mỹ Linh giống như nghe được chuyện gì đó cực kỳ nực cười, cô ấy mà cũng dám uy h.i.ế.p cô ta sao?
“Tôi cứ nói đó, Diệp Ninh bị bắt cóc là đáng đời...”
Cô ta chỉ hung dữ khiêu khích được một giây, Chu Giai Bội đã lập tức nhào lên.
Lý Mỹ Linh hoàn toàn không chuẩn bị cho cú va chạm này, lập tức ngã bệt xuống đất, Chu Giai Bội giống như phát điên, ngồi trên người cô ta, hai tay trái phải trực tiếp xé rách miệng của cô ta.
“A!!!”
Khóe miệng Lý Mỹ Linh lập tức bị xé rách, phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
Tất cả mọi người cũng hoảng sợ trước sự hung ác của Chu Giai Bội.
Cô ấy nói muốn xé nát miệng của Lý Mỹ Linh, không ngờ thật sự làm được sao?!
Nhìn khóe miệng trào m.á.u tươi của Lý Mỹ Linh, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt giống như mình cũng bị giống thế.
Thật sự quá độc ác!
Nhưng mà lần này thật sự là lỗi của Lý Mỹ Linh, cho nên tạm thời không có ai bước lên cản trở cả.
Mãi đến khi tiếng la của Lý Mỹ Linh càng ngày càng thảm, mọi người mới tượng trưng lôi kéo Chu Giai Bội vài cái, làm cô ấy bình tĩnh lại một chút.
Chu Giai Bội bị mọi người kéo lên, nhưng vẫn cảm thấy chưa hả giận, đạp Lý Mỹ Linh thêm vài phát nữa.
Lý Mỹ Linh đau đến rên rỉ la hét, bò dậy muốn đánh trả, cũng bị người bên cạnh ngăn cản.
“Dừng tay lại hết cho tôi!”
Lâm Thanh cũng hay tin mà đến, quát to, cuối cùng mới làm cho khung cảnh hỗn loạn này yên tĩnh trở lại...
“Doanh trưởng Cố, anh đi nghỉ ngơi một chút đi, chỗ này có chúng tôi canh chừng là được rồi.
TBC
Cố Phong đã ở trong văn phòng doanh bộ chờ đợi hai ngày hai đêm, anh đang đợi Trịnh Toàn Cường gọi điện thoại đến.
Đồn công an của huyện thành và kinh thành cũng đều đang chờ đợi, bọn họ cũng không thể xác định rốt cuộc Trịnh Toàn Cường đã bắt cóc Diệp Ninh xong, sẽ dùng phương thức gì để liên lạc với Cố Phong.
Cho nên hiện tại bọn họ chỉ có thể vừa lùng bắt vừa ôm cây đợi thỏ.
Cố Phong nói chuyện với đồn công an xong, cuối cùng vẫn quyết định để anh ở lại doanh bộ.
Nếu Trịnh Toàn Cường đã biết được thân phận thật sự của anh, vậy chắc chắn sẽ có cách tìm được phương pháp liên lạc với anh.
Trong hai ngày này, Cố Phong thậm chí cũng không biết anh làm cách nào để vượt qua, thần kinh của anh chưa từng thả lỏng lấy một giây, tinh thần cũng dần theo thời gian trôi đi mà dần dần trở nên nóng nảy muốn sụp đổ.