Cố Phong giống như hoàn toàn không nghe được lời đối phương nói, vẫn cứ canh giữ bên cạnh điện thoại bàn, không hề nhúc nhích.
Không biết lại bao nhiêu lâu sau, lại có người lên tiếng khuyên nhủ.
“Doanh trưởng Cố, đoàn trưởng mệnh lệnh cho anh đi về nghỉ ngơi, nơi này sẽ do chúng tôi canh gác.”
Hai ngày nay anh không chỉ không ngủ mà gần như còn không hề ăn cái gì, dưới tình huống như thế, còn chưa chờ được điện thoại thì anh cũng đã đổ bệnh rồi.
Lần này cuối cùng Cố Phong cũng đã có phản ứng: “Nghỉ ngơi cũng được, tôi ở ngay chỗ này.”
Giọng nói của anh khàn đặc.
Điện thoại bàn trên bàn làm việc đột nhiên vang lên.
Reng reng reng.
Hơi thở của Cố Phong trở nên dồn dập, người đang đứng ở bên cạnh cũng như thế.
“Alo, tôi là Cố Phong!”
Bởi vì quá căng thẳng, giọng của anh đều đang phát run.
Anh chưa bao giờ muốn nghe thấy tiếng nói của Trịnh Toàn Cường như bây giờ.
“Doanh trưởng Cố, có người tìm anh, đang ở trước cổng quân khu.”
Điện thoại là do đình canh gác gọi đến, hi vọng trong lòng Cố Phong vừa mới bốc cháy lên đã lập tức tan biến thành mây khói.
“Là ai?”
“Anh ta không nói tên, chỉ nói muốn gặp anh.”
Cố Phong nghe thấy câu trả lời này, lập tức nói một tiếng với người bên cạnh, bảo anh ấy canh chừng điện thoại, còn anh thì bước nhanh đi ra ngoài.
Anh không xác định được thân phận của đối phương, có lẽ đó là người mà Trịnh Toàn Cường cử đến.
Vài phút sau, khi Cố Phong nhìn thấy người tìm anh là Mục Văn Hạo thì toàn thân đều trở nên vô cùng âm u.
Mục Văn Hạo lộ ra vẻ mặt dữ tợn đi về phía anh.
Cố Phong đã đứng yên tại chỗ.
Mục Văn Hạo không nói một lời, trực tiếp giơ nắm đ.ấ.m đấm qua, hơn nữa còn đánh rất mạnh.
Không biết Cố Phong không kịp né tránh, hay là cố ý không né tránh, cú đ.ấ.m này rơi thẳng vào trên mặt của anh.
Máu tươi chảy dọc theo khóe miệng.
Mục Văn Hạo tràn ngập lửa giận, đánh xong một đ.ấ.m còn chưa cảm thấy hả giận, túm lấy cổ áo của anh.
“Anh chăm sóc Diệp Ninh như thế đó hả?”
Tiếng chất vấn vặn vẹo, làm Cố Phong tử bỏ ý định tránh đi.
Ngay sau đó lại là một cú đ.ấ.m rơi xuống.
Vẻ mặt Mục Văn Hạo càng thêm hung dữ, ước gì có thể g.i.ế.c c.h.ế.t anh.
Nhưng Cố Phong không phản kháng, không có nghĩa là người ở đình canh gác cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Thấy Mục Văn Hạo đánh Cố Phong, lập tức có hai binh nhì chạy ra.
Mục Văn Hạo còn định đánh tiếp, trực tiếp bị bọn họ cản lại.
“Không được nhúc nhích!”
Dám đánh quân nhân ngay trước cửa quân khu, hành vi này cũng đã đủ làm anh ta ngồi tù đến sông cạn đá mòn!
“Buông tôi ra!”
Mục Văn Hạo giãy dụa kịch liệt, muốn phản kháng, mãi đến khi một binh nhì giơ s.ú.n.g chĩa thẳng vào đầu anh ta, cuối cùng mới làm anh ta dừng lại không nổi điên nữa.
“Cố Phong, anh có giỏi thì đừng trốn ở sau lưng người khác!”
Không đánh nhau được thì dùng ngôn ngữ khiêu khích.
Hai binh nhì xác định tình trạng vết thương của Cố Phong.
Chỉ cần hiện tại Cố Phong lên tiếng, bọn họ lập tức bắt người đàn ông kiêu ngạo ở trước mặt lại ngay.
TBC
“Tôi không có gì, các anh quay về trước đi.” Cố Phong đè thấp giọng nói.
Đây là ân oán giữa anh và Mục Văn Hạo, anh có thể tự giải quyết được.
Hai binh nhì do dự, mãi đến khi Cố Phong lặp lại lần nữa, bọn họ mới quay về đình canh gác.
Mục Văn Hạo hoàn toàn không hề sợ hãi, cho dù thật sự bị bắt thì anh ta cũng sẽ làm như thế.
Đôi mắt lạnh lùng của Cố Phong không mang theo bất cứ cảm xúc gì: “Đánh đủ chưa? Đánh đủ rồi thì biến đi!”
Tuy rằng bị đánh, nhưng anh cũng không muốn dây dưa với Mục Văn Hạo chút nào.
Hơn nữa lúc nãy anh không đánh trả, không có nghĩa là sẽ mãi không đánh trả.
Mục Văn Hạo đương nhiên sẽ không quay về một cách dễ dàng như thế, chất vấn: “Rốt cuộc Diệp Ninh gặp chuyện gì thế? Là ai bắt cóc cô ấy?”
Anh ta đã sử dụng hết tất cả các mối quan hệ, nhưng mà hoàn toàn không tìm hiểu được bao nhiêu tin tức có tác dụng, muốn tìm được tung tích của Diệp Ninh thì anh ta nhất định phải biết được nhiều hơn, cho nên chỉ có thể đi tìm Cố Phong.