Cho dù công an đã cố ý phong tỏa tin tức, Cố Phong cũng sẽ biết toàn bộ.
Cố Phong không nói một lời, xoay người chuẩn bị đi về.
Nhưng mà Mục Văn Hạo chỉ mới nói một câu, đã lập tức làm anh quay đầu lại lần nữa.
“Không lẽ anh không muốn nhanh chóng cứu Diệp Ninh ra sao?”
Mục Văn Hạo siết chặt nắm tay: “Công an điều tra không được, không có nghĩa là tôi sẽ không điều tra được. Anh cũng biết mà, tôi có được năng lực như thế.”
Con đường thu hoạch tin tức của anh ta không trong sạch, nhưng chắc chắn có tác dụng, nhất là đối với chuyện này.
Tuy rằng biểu cảm trên mặt Cố Phong không thay đổi quá nhiều, nhưng trong lòng đã bắt đầu rối rắm rồi.
Hiện tại chỉ cần có bất cứ cơ hội gì, anh cũng đều sẽ không bỏ cuộc.
Mục Văn Hạo trừng mắt nhìn thẳng vào anh, biết anh sẽ làm ra sự lựa chọn chính xác nhất.
Quả nhiên một lúc sau, một cái tên từ trong miệng Cố Phong nói ra.
TBC
“Trịnh Toàn Cường.”
Mục Văn Hạo nhìn bóng dáng đi xa của Cố Phong, đã biết được thứ mà anh ta muốn biết.
Lần này anh ta nhất định phải tìm được Diệp Ninh, cứu được Diệp Ninh trước Cố Phong!
Cố Phong bị thương, nhưng đầu óc lại tỉnh táo hơn rất nhiều. Sau khi về văn phòng, anh không chỉ chủ động ăn uống mà còn tắm rửa đơn giản.
Anh quá hiểu biết tính cách của Trịnh Toàn Cường, gã chắc chắn sẽ tìm đến anh, hiện tại tất cả những gì anh cần làm chính là hoàn toàn bình tĩnh lại, chờ đên.
Diệp Ninh bị bắt cóc ngày thứ sáu, cuối cùng Cố Phong cũng nhận được điện thoại của Trịnh Toàn Cường.
Hơn nữa cú điện thoại này quả nhiên được gọi thẳng đến văn phòng doanh bộ của Cố Phong, vô cùng kiêu ngạo.
Cố Phong nghe được tiếng nói của Trịnh Toàn Cường, trong nháy mắt đó, suýt chút nữa anh đã bóp nát ống nghe.
“Anh bắt cóc Diệp Ninh.”
Cố Phong cố gắng làm giọng nói của mình nghe có vẻ thật bình tĩnh.
Bởi vì anh biết Trịnh Toàn Cường cũng đang thử, anh càng để ý Diệp Ninh thì Trịnh Toàn Cường sẽ càng tra tấn cô, dùng việc này để trả thù anh.
“Sở Mục, mày không ngờ được là sẽ còn có một ngày này đúng không. Không đúng, hiện tại tao phải gọi mày là Cố Phong mới đúng.”
Cuối cùng Trịnh Toàn Cường cũng nói ra tên của anh, giọng nói âm u mang theo hận ý thấu xương.
Cố Phong cắn chặt răng, im lặng ba giây mới có thể mở miệng.
“Người anh hận là tôi, nếu có giỏi thì cứ đến tìm tôi báo thù, bắt cóc một người con gái thì có gì hay chứ.”
Anh khinh thường châm chọc.
Trịnh Toàn Cường cười mỉa: “Thú vị đó. Mày cũng biết mà, tao thích nhất mấy chuyện thú vị. Để mày phải tận mắt nhìn người phụ nữ mày yêu vì mày mà c.h.ế.t thì sẽ thú vị hơn trực tiếp tìm mày báo thù rất nhiều.”
Sắc mặt Cố Phong bình tĩnh đến mức làm người ta sợ hãi, giọng nói lại càng thêm bình tĩnh: “Anh lầm rồi, tôi và Diệp Ninh chẳng có bao nhiêu tình cảm cả, nếu không thì chúng tôi cũng đã không ly hôn với nhau. Nhưng mà tôi cũng không muốn tranh luận chuyện này với anh, nói đi, anh muốn tôi làm cái gì?”
“Chậc chậc, mày nói vậy là tao không đồng ý rồi đó, nếu mày thật sự không thèm để ý đến sự sống c.h.ế.t của con nhỏ kia, vậy tao cũng không cần thiết phải giữ lại mạng cho nó nữa.” Trịnh Toàn Cường biết Cố Phong đang muốn giũ sạch toàn bộ quan hệ với Diệp Ninh, nhưng mà gã cứ không muốn cho anh làm được đó.
“Nếu anh g.i.ế.c cô ấy, vậy cả đời này cũng đừng mong đến cơ hội tìm tôi báo thù. Nếu anh không tin thì có thể thử xem.”
Cố Phong cắn chặt răng, anh cũng đang đánh cược.
Cược rằng Trịnh Toàn Cường sẽ không từ bỏ chấm dứt cuộc báo thù với anh dễ dàng như thế!
Anh uy h.i.ế.p xong, đầu dây bên kia yên lặng đến mức người nói chuyện điện thoại đã chết.
Cố Phong nín thở, trải qua thời khắc đáng sợ nhất.