Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1041

Khi âm thanh của Trịnh Toàn Cường lại từ trong ống nghe vang lên thì Cố Phong biết, anh đã đặt cược chính xác rồi.

“Cố Phong, không thể không nói, mày thật sự là một người rất hiểu tao.”

Cố Phong quyết định im lặng.

Trịnh Toàn Cường cũng không hề vòng vo nữa, nói ra một địa chỉ.

“Tao cho mày năm tiếng đồng hồ để đến nơi này, nhớ kỹ, không được dẫn theo bất cứ người nào đến, nếu không thì mày sẽ chỉ nhìn thấy xác của Diệp Ninh. Nếu như mày không tin thì có thể thử xem.”

Điện thoại bị cúp máy.

Lòng bàn tay của Cố Phong đã đổ đầy mồ hôi, dùng một giây đồng hồ để ổn định lại suy nghĩ lộn xộn, nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

TBC

Anh mới vừa đi đến bãi đậu xe thì cảnh vệ viên của Trịnh Hồng Xương đã lập tức xuất hiện.

Hiển nhiên Trịnh Hồng Xương cũng đã đoán được việc một khi anh nhận được điện thoại của Trịnh Toàn Cường thì chắc chắn sẽ đi đến đó một mình.

Trong lòng Cố Phong sốt ruột như lửa đốt, nhưng vẫn phải đi theo cảnh vệ viên đến văn phòng của Trịnh Hồng Xương.

Trịnh Hồng Xương biết Trịnh Toàn Cường uy h.i.ế.p yêu cầu Cố Phong đi qua đó một mình thì sắc mặt cực kỳ âm u, lập tức gọi điện thoại cho đội hành động đặc biệt được thành lập riêng cho vụ án này.

Ông ấy nhanh chóng bàn bạc thương lượng xong, đều thống nhất ý kiến quyết định để Cố Phong làm theo lời của Trịnh Toàn Cường, mà các thành viên của đội hành động đặc biệt sẽ âm thầm đi theo, hành động tùy theo hoàn cảnh.

Lúc này đội hành động đặc biệt cũng đã xác định được vị trí đại khái của Trịnh Toàn Cường rồi.

Sau khi bắt cóc được Diệp Ninh, Trịnh Toàn Cường đầu tiên là bỏ chạy ra khỏi kinh thành, di chuyển về phía tây bắc.

Trải qua mấy ngày liên tục truy kích, tuy rằng còn chưa tìm được vị trí cụ thể của Trịnh Toàn Cường, nhưng mà phương hướng truy kích cũng chính là hướng mà Trịnh Toàn Cường bảo Cố Phong đi đến.

Hai bên xác nhận đối chiếu không có sai sót, Cố Phong lập tức xuất phát ngay.

Trước khi rời đi, Trịnh Hồng Xương đích thân tiễn anh.

“Cậu nhất định phải dẫn theo Diệp Ninh sống sót quay về.”

 

Nói đến hai chữ “sống sót”, giọng của Trịnh Hồng Xương rất nặng nề.

“Đây là mệnh lệnh!”

“Vâng, đoàn trưởng.”

Cố Phong dùng âm thanh vang dội hùng hồn đáp lời, kiên quyết lên xe.

Trịnh Hồng Xương đứng thẳng tại chỗ, tâm trạng vô cùng nặng nề.

Ông ấy biết rõ tình hình lần này nguy hiểm đến mức nào, chỉ hi vọng Cố Phong và Diệp Ninh đều có thể sống sót!

Cùng lúc đó, Mục Văn Hạo cũng đã lên đường chạy lên tây bắc...

Trong nhà xưởng tối tăm lại trống trải, Diệp Ninh suy yếu tê liệt nằm ngã trên mặt đất, đến cả hơi thở cũng như có như không.

Cô không biết rốt cuộc đã bao nhiêu lâu trôi qua, trong lúc này Trịnh Toàn Cường chưa từng xuất hiện, mà trong mấy ngày nay cô cũng chỉ được cho uống nước hai lần.

Đây chỉ là vì Trịnh Toàn Cường không muốn làm cô bị c.h.ế.t đói mà thôi.

Tay chân của cô đã c.h.ế.t lặng đến mức không còn tri giác gì nữa, thậm chí đến cả cảm giác đói khát cũng đã hoàn toàn biến mất.

Cô nghĩ, có lẽ như thế cũng tốt, chỉ cần thời gian trôi qua nhanh một chút, cô c.h.ế.t đi cũng tốt hơn làm Trịnh Toàn Cường thực hiện được kế hoạch rất nhiều nhiều.

Trong một ngày ngày này, đầu óc cô cũng luôn mơ mơ màng màng, thời gian ý thức mơ hồ càng ngày càng dài.

Cho nên khi nghe được tiếng cửa chính rỉ sắt bị mở ra, chỉ coi như là cô nghe thấy ảo giác.

Trịnh Toàn Cường chậm rãi đi đến, nhìn thấy Diệp Ninh đang thở ra thì ít mà hít vào thì nhiều trên mặt đất, nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh.

Người đàn ông kia lập tức ngầm hiểu, lập tức đi đến trước mặt Diệp Ninh, bạo lực kéo cô từ trên mặt đất lên.

Cảm giác lôi kéo xé rách cực mạnh làm gương mặt vốn dĩ không còn chút m.á.u của Diệp Ninh càng thêm tồi tệ hơn.

Giây tiếp theo, miệng của cô bị đối phương ngang ngược cạy ra, sau đó một chén nước đổ vào trong miệng của cô.

Diệp Ninh theo bản năng muốn từ chối, nhưng hiện tại cô đã không có bất cứ sức lực gì để phản kháng nữa.

 
Bình Luận (0)
Comment