Mỗi một câu một chữ của Trịnh Toàn Cường đều có thể xé rách chút lý trí và quyết tâm cuối cùng của Diệp Ninh.
“Nếu không phải bởi vì anh ta, cô sẽ không bị tôi bắt cóc. Nếu không phải bởi vì anh ta, cô cũng sẽ không sống không bằng c.h.ế.t như bây giờ. Nếu không phải bởi vì anh ta, hiện tại cô vẫn cứ là ngôi sao ca nhạc lớn nổi tiếng rần rần.”
TBC
Ý thức của Diệp Ninh đã lâng lâng như muốn hôn mê, âm thanh mà cô phát ra thậm chí gần như không thể nào nghe thấy được: “Không, không phải...”
Hình như cô muốn nói gì đó, làm Trịnh Toàn Cường đành phải cong lưng xuống, dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
“Không phải...” Diệp Ninh đang nỉ non.
Trịnh Toàn Cường biết với trạng thái hiện tại của cô đã không thể duy trì được bao lâu, nhưng nếu cô đồng ý, gã vẫn có thể giúp cô khôi phục lại một ít.
“Không phải cái gì?” Gã âm u hỏi ngược lại.
Diệp Ninh chỉ cảm thấy đất trời xung quanh đều tối đen, toàn bộ cảm giác đau đớn đều đã biến mất gần như không còn nữa.
“Không phải... phản bội...”
Trịnh Toàn Cường nhíu mày, hoàn toàn không biểu cô muốn nói cái gì.
“Không phải phản bội, vậy thì đó là cái gì?”
Chẳng lẽ gã còn có thể thu hoạch được chút ngoài ý muốn gì đó từ trên người người phụ nữ này sao?
Diệp Ninh đã không ý thức được mình đang nói cái gì: “Đây là sứ mệnh của anh ấy... là vì... quốc gia và nhân dân...”
Sao cô có thể oán hận được chứ, cho dù cô thật sự c.h.ế.t ở chỗ này thì cũng sẽ không bao giờ phản bội.
Sắc mặt của Trịnh Toàn Cường vô cùng đáng sợ, lại bóp chặt lấy cổ của Diệp Ninh lần nữa, gương mặt dữ tợn đến cùng cực.
Con nhỏ c.h.ế.t tiệt này cũng đáng ghét giống như Cố Phong, đáng ghét!
Giờ phút này Diệp Ninh đã hoàn toàn chìm vào trong hôn mê, cuối cùng cũng không cần cảm nhận sự tra tấn đầy đau khổ này nữa.
Diệp Ninh không biết giãy dụa và phản kháng, cũng làm Trịnh Toàn Cường không còn hứng thú, buông lỏng ra bàn tay to như kìm sắt.
“Đánh thức cô ta dậy, tiếp tục đánh, mãi đến khi cô ta đồng ý mới thôi.”
Gã âm u nói ra những lời này, nghênh ngang rời đi.
...
Cố Phong đạp chân ga đến mức muốn đạp hư nó, cuối cùng trong thời gian Trịnh Toàn Cường quy định, đã đến nơi.
Nơi này là con đường trong một huyện thành nhỏ, người đi đường xung quanh đều nhẹ nhàng thoải mái, hoàn toàn không nhận thấy bất cứ khác thường nào.
Cố Phong xuống xe, quan sát tình huống ở xung quanh.
Trịnh Toàn Cường chắc chắn không có khả năng sẽ không trắng trợn táo bạo xuất hiện ở một nơi như thế này.
Anh nhìn thoáng qua đồng hồ, còn bốn phút nữa mới hết năm tiếng.
Lúc này, một nhân viên trong nhà sách cách đó không xa đi ra ngoài.
Cô ta nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Cố Phong.
“Anh ở bên kia ơi.”
Ngay từ lúc mới bắt đầu, Cố Phong cũng không biết đối phương đang gọi anh, mãi đến khi nhân viên cửa hàng lại gọi thêm một tiếng nữa, sau đó còn vẫy tay với anh.
Cố Phong không hề do dự, nhanh chóng bước qua đó.
“Anh tên Cố Phong sao?” Nhân viên cửa hàng xác định thân phận của anh.
Cố Phong gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Nhân viên cửa hàng tiếp tục nói: “Lúc nãy có người gọi điện thoại cho nhà sách, nói là bảo chúng tôi truyền lời cho anh.”
Ánh mắt Cố Phong trở nên sắc bén hơn một chút: “Người trong điện thoại nói cái gì?”
Nhân viên cửa hàng đưa địa chỉ mà mình vừa mới ghi lại đến trước mặt Cố Phong nói: “Anh ta nói anh đi đến chỗ này.”
Tuy rằng nhân viên cửa hàng không biết làm sao đối phương có thể gọi điện thoại đến nhà sách, nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ chẳng tốn công sức gì, cho nên cũng lập tức giúp đỡ.
Cố Phong nói một câu “Cảm ơn”, cầm địa chỉ nhanh chóng quay về trong xe.
Anh đã sớm biết Trịnh Toàn Cường gian xảo nhiều kế, chắc chắn sẽ không trực tiếp nói cho anh biết địa chỉ chính xác ngay lập tức được.
Nói không chừng trên con đường này còn có đàn em của Trịnh Toàn Cường đang lẩn trốn, quan sát xem có phải anh đến đây một mình hay không.
Anh lại khởi động xe lần nữa, chạy về phía địa điểm mới...