Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1044

Màn đêm buông xuống.

Diệp Ninh không biết bị nước xối tỉnh bao nhiêu lần, hiện tại trên người cô đã tràn đầy vết thương, có khả năng sẽ c.h.ế.t đi bất cứ lúc nào.

Xương cốt trên người cũng không biết đã nát bao nhiêu chỗ, không thể phát ra bất cứ âm thanh gì nữa.

Lần này những người đó không làm gì cô nữa, bởi vì nếu đánh nữa thì cô sẽ c.h.ế.t ngay.

Thấy cho dù có làm cái gì cô cũng không chịu thua, bọn họ giống như là đang bỏ cuộc, tụm lại một chỗ xì xào bàn tán gì đó.

Một lúc sau cô lại cảm giác đối phương cột thứ gì đó lên trên người cô.

Cho dù đó là cái gì thì cô cũng đã không thèm quan tâm nữa.

Lại một lúc sau, cô bị hai người kéo lê trên mặt đất, da thịt cọ xát với nền đất, m.á.u tươi chảy ròng.

Cô bị nhét vào trong xe, mà xe thì lại đang dùng tốc độ cao rời đi.

Hình như bên ngoài trời đang mưa, giọt mưa điên cuồng va đập vào thân xe.

Ý thức của cô khi thì tỉnh táo, lúc lại hôn mê, đã hoàn toàn mất đi khái niệm về thời gian.

Lạnh, lạnh quá.

Hơi lạnh thấu xương bao vây lấy cô, nhưng mà cô nhớ rõ hiện tại đang là tháng tám nóng bức.

Cứ di chuyển như thế không biết qua bao lâu, cô mơ mơ màng màng nghe được có người đang nói: “Đừng để cô ta chết.”

Ngay sau đó có thứ gì đó sắc nhọn đ.â.m vào làn da trên cánh tay của cô.

Chờ đến khi xe dừng lại, cuối cùng thì ý thức của cô cũng khôi phục lại đôi chút.

Miếng vải đen bịt mắt cô không biết đã bị tháo xuống từ lúc nào, miễn cưỡng hé mở một khe hở nhỏ, mới phát hiện bọn họ đang ở trong núi rừng, mà mưa thì đã tạnh.

 

Trịnh Toàn Cường đi ở tuốt đằng trước, hình như đang vội vã đi về phía trước.

 

Cô vẫn cứ bị lôi đi, hai chân đã m.á.u me bê bết, dính đầy bùn đất.

Mãi đến khi Trịnh Toàn Cường dừng lại, nhìn xung quanh một lúc, sau đó hài lòng nói: “Phong cảnh đẹp đó, nơi này đi.”

Gã nói xong, người đang lôi Diệp Ninh lập tức hành động.

Động tác của hai người kia đều khá nhanh nhẹn, trực tiếp buộc Diệp Ninh lên một gốc cây bên cạnh.

Chờ làm xong hết tất cả mọi thứ, Trịnh Toàn Cường mới chậm rãi đứng ở trước mặt Diệp Ninh.

“Nếu cô không chịu đồng ý, vậy tôi cũng chỉ có thể đưa cả hai người cùng nhau xuống địa ngục.”

Nhìn Diệp Ninh đã giống như một con búp bê rách nát, gã thật sự cũng có chút bội phục người phụ nữ này.

Không ngờ có thể chịu đựng được loại tra tấn này, chẳng qua đáng tiếc là quá không biết điều.

Nụ cười hung ác nham hiểm của Trịnh Toàn Cường rơi vào trong mi mắt của Diệp Ninh, chỉ thế mà thôi.

Thậm chí hiện tại cô còn không có sức để đi chết.

Trịnh Toàn Cường nhìn thoáng qua đồng hồ, Cố Phong đã bị gã điều khiển một ngày một đêm, cũng đã đến lúc nên gặp mặt rồi.

Lúc này Cố Phong cũng đang nhận lấy tờ giấy viết địa chỉ thứ tư từ trong tay của một bé gái.

Mặt mày anh vô cùng âm u, hốc mắt hãm sâu, xương đốt ngón tay khi cầm tờ giấy đều biến thành màu trắng.

Suốt một ngày một đêm, anh đều đang liều mạng chạy đến địa chỉ mà Trịnh Toàn Cường yêu cầu, nhưng mà mỗi một lần đều chỉ chờ đợi được một cái địa chỉ tiếp theo.

Anh biết đây là Trịnh Toàn Cường cố ý chơi anh, cũng muốn làm kiên nhẫn và tinh lực của anh cạn kiệt, càng giống như muốn tra tấn tinh thần của anh hơn.

Nhưng mà anh không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe theo.

Hiện tại anh lại lấy được địa chỉ mới, khi nhìn thấy địa chỉ lần này, hơi thở của anh đều trở nên dồn dập hơn, bởi vì anh biết lần này rất có khả năng là sự thật.

Bởi vì khoảng cách nơi này chỉ cách đường biên giới xuất cảnh không đến trăm dặm, là con đường tốt nhất để Trịnh Toàn Cường bỏ trốn sau khi trả thù anh xong.

Anh lên tinh thần, đạp mạnh chân ga, thầm nói trong lòng: “Tiểu Ninh, em đợi anh, nhất định phải đợi anh đó...”

 
Bình Luận (0)
Comment