Thôn Đại Liễu Thụ.
Hai cha con Diệp Quốc Sinh và Diệp Đống đang ở đại đội gọi điện thoại cho Diệp Ninh.
Nghe tiếng tút tút phát ra từ trong ống nghe, Diệp Đống bất đắc dĩ nhìn Diệp Quốc Sinh lắc đầu.
“Không có ai nghe máy hết.”
Bọn họ đã gọi điện thoại cho Diệp Ninh ba ngày liên tục rồi, nhưng vẫn không liên lạc được.
Thôn trưởng thấy sắc mặt của hai cha con đều không được đẹp cho lắm, an ủi nói: “Chắc là bận công việc gì đó, hai người còn có số điện thoại nào khác không? Chẳng hạn như đơn vị làm việc của Diệp Ninh hay là bộ đội chỗ Cố Phong đó?”
Hai cha con đều đồng loạt lắc đầu, bọn họ vẫn luôn gọi điện thoại đến nhà của Diệp Ninh, viết thư cũng chỉ gửi đến đại viện của quân khu.
Thôn trưởng cũng hết cách: “Vậy thì lại chờ đến tối mai lại đến đây gọi lại thử xem sao, Diệp Ninh bận đi làm thì buổi tối cũng phải về nhà thôi, đúng không?”
Diệp Quốc Sinh hít một hơi thật sâu, cũng chỉ có thể như thế mà thôi.
TBC
Chờ hai cha con về đến nhà, Triệu Thu Phân và Khổng Giai đang cùng nhau dỗ con.
“Tiểu Đống, đã liên lạc được với chị của con chưa?”
Triệu Thu Phân hồi hộp hỏi.
“Chưa.” Diệp Đống ủ rũ cụp đuôi nói.
Sắc mặt của Triệu Thu Phân lại càng tệ hơn, lúc trước Diệp Ninh đã hứa là chờ bé con đầy tháng sẽ quay về, hiện tại không chỉ không về mà lại còn đột nhiên mất liên lạc.
Diệp Quốc Sinh rầu rĩ nói: “Chắc nó đi công tác rồi, không phải lúc trước Tiểu Đống đã nói là Tiểu Ninh lại đến kinh thành sao.”
Lời này cũng chỉ coi như là tự mình an ủi mình mà thôi.
Nói xong lại bắt đầu oán trách Triệu Thu Phân: “Đều tại bà đó, tự nhiên cứ nằng nặc nói cái gì mà trong lòng không yên tâm, bây giờ thì hay rồi, làm cho ai cũng cảm thấy bất an hoảng sợ.”
Trong lòng của Triệu Thu Phân cũng thấy rất phiền, mắt lập tức càng đỏ hơn: “Chuyện này cũng trách tôi sao?”
Cũng không biết là có chuyện gì, mấy buổi tối ngày hôm nay gần như đêm nào bà cũng nằm mơ thấy ác mộng, trong mộng đều là cảnh Diệp Ninh gặp chuyện không may.
Một là từ trên vách núi ngã xuống, hai là bị xe tông, bà làm mẹ, làm sao có thể yên tâm được chứ.
Diệp Đống còn cố tình thêm dầu vào lửa bổ sung thêm một câu: “Người ta đều nói là mẹ con liền tâm, có phải chị của con đã xảy ra chuyện gì đó rồi hay không?”
Cậu vừa mới nói ra lời này, Triệu Thu Phân trực tiếp bật khóc.
Khổng Giai tức giận trừng mắt nhìn cậu, ý bảo cậu ngậm miệng lại, sau đó mới an ủi: “Cha, mẹ, cha mẹ tạm thời đừng có sốt ruột. Chị bận rộn công việc, có lẽ đã đi công tác rồi. Với lại anh rể cũng ở bên đó, sao chị có thể xảy ra chuyện gì được chứ.”
Diệp Quốc Sinh cũng đồng ý với suy nghĩ của Khổng Giai, bên kia còn có Cố Phong, con gái lại đi làm việc ở đoàn văn công, sao có thể gặp được nguy hiểm gì chứ.
“Còn chưa có biết cái gì đâu, chỉ biết khóc, cũng không thấy xấu hổ với con cái.”
Tuy rằng ngoài miệng quát mắng, nhưng vẫn cầm khăn tay trên giường đất đưa cho Triệu Thu Phân.
Bên này Triệu Thu Phân vừa mới lau nước mắt xong, mẹ của Lý Cẩu Tử ở sau nhà đã vội vã chạy vào phòng.
“Quốc Sinh, Triệu Thu Phân, có phải Diệp Ninh nhà hai người gặp chuyện không hay rồi không?”
Mẹ của Lý Cẩu Tử chỉ nói một câu, lập tức làm cho bốn người nhà họ Diệp đều lập tức căng thẳng hồi hộp.
“Mẹ Cẩu Tử, chị nói thế là có ý gì hả?”
Diệp Quốc Sinh lạnh mặt, còn tưởng là bà ta cố ý đến kiếm chuyện.
Mẹ của Lý Cẩu Tử biết ông hiểu lầm, lập tức giải thích: “Tôi không có ý kia, hôm nay Cẩu Tử nhà tôi đi vào thành, sau đó nghe mấy người thành phố đều đang nói có người tên là Diệp Ninh bị bắt cóc.”
“Chị nói cái gì?!” Giọng của Diệp Quốc Sinh suýt chút nữa đã xốc bay nóc nhà.
Triệu Thu Phân cương cứng ngồi trên giường đất, toàn thân đều không thể nhúc nhích.
“Thì, thì là, người thành phố đều đang đồn thổi. Nói là có một tin, tin tức lớn, Diệp Ninh bị bắt cóc, mấy ngày rồi.” Đây là lần đầu tiên mẹ của Lý Cẩu Tử nhìn thấy Diệp Quốc Sinh đáng sợ như thế, nói năng cũng không còn trôi chảy nữa.
Diệp Đống túm chặt lấy cánh tay của mẹ Lý Cẩu Tử: “Thím, mấy chuyện này không nói bậy được đâu!”
Mẹ của Lý Cẩu Tử đau đến hét to: “Ui cha cha, đau đau đau.”