Cố Phong lẻ loi một mình đi vào núi rừng.
Địa chỉ trên tờ giấy chỉ viết đến nơi này, đoạn đường còn lại chỉ có thể dựa vào chính anh đi tìm kiếm.
Anh kiên định không chút thay đổi đi về hướng nam.
Bởi vì nơi đó là hướng để xuất cảnh.
Trịnh Toàn Cường từng bị anh bắt vào lúc chuẩn bị xuất cảnh, cho nên hiện tại mới lựa chọn nơi này để kết thúc.
Núi rừng đã không còn đường để đi, lúc nãy vừa mới mưa xong, lại càng khó đi hơn.
Tốc độ của Cố Phong vẫn rất nhanh, mãi đến khi nhìn thấy dấu chân hỗn độn trên bùn đất lầy lội, tim lập tức nhảy lên điên cuồng.
Trong những dấu chân này còn có một dấu vết lôi kéo vô cùng rõ ràng, càng làm cho anh ngạt thở hơn.
“Trịnh Toàn Cường, tôi biết anh ở chỗ này, tôi đã đến rồi!”
Mỗi khi đi được một đoạn, anh đều sẽ hô to, dùng để phát tiết lửa giận và bất an trong lòng mình.
Mãi đến khi anh hô lên những lời này lần thứ mười ba thì mới dừng chân lại.
Quân nhân bẩm sinh nhạy bén với nguy hiểm, anh lập tức cảm nhận được xung quanh có người đang mai phục.
Quả nhiên, một lúc sau bóng dáng của Trịnh Toàn Cường chậm rãi từ phía sau một thân cây thô tráng bước ra.
Cố Phong vừa nhìn thấy gã, toàn thân lập tức như bị bóng tối bao phủ.
Trịnh Toàn Cường cũng đang quan sát anh, như cười như không, ánh mắt dữ tợn.
“Sở Mục, lại gặp nhau rồi.”
“Diệp Ninh đâu?”
Cố Phong cực lực áp chế cảm xúc, hoàn toàn không có ý định lãng phí thời gian với gã.
Trịnh Toàn Cường cười ha hả: “Lâu như vậy không gặp, mày không có gì muốn nói với tao sao, doanh trưởng Cố!”
Lúc nói đến ba chữ cuối cùng, gã gần như là gằn giọng rặn ra từ trong cổ họng, toàn thân cực kỳ âm u.
“Trịnh Toàn Cường tao có tài đức gì, không ngờ còn có thể làm doanh trưởng Cố đích thân đi nằm vùng.”
Ánh mắt tràn ngập hận ý như muốn bầm thây vạn đoạn Cố Phong.
Cố Phong lạnh lùng nói: “Người anh muốn trả thù là tôi, thả Diệp Ninh ra, anh muốn làm gì tôi cũng được.”
Tiếng cười của Trịnh Toàn Cường lại càng thêm ngông cuồng, thậm chí còn cười ra nước mắt.
“Đừng có nói là đến nước này rồi mà mày còn cho rằng mày có quyền đàm phán với tao đó nha?”
Gã nói xong, mười mấy người đàn ông hung thần ác sát rối rít từ trong rừng đi ra.
Mặt mày Cố Phong vô cùng lạnh nhạt, không hề sợ hãi chút nào.
TBC
“Anh bắt Diệp Ninh đơn giản chỉ là muốn lợi dụng cô ấy để dụ tôi ra. Hiện tại anh đã đạt được mục đích rồi.”
“Chậc chậc. Xem ra mày còn rất để ý đến con nhỏ kia nhỉ.” Trịnh Toàn Cường vô cùng hài lòng, bởi vì Cố Phong càng để ý đến Diệp Ninh thì lát nữa mới càng hấp dẫn.
“Cho dù đổi thành bất kỳ ai thì tôi cũng sẽ đến đây.” Cố Phong trả lời vô cùng hùng hồn dứt khoát.
Trịnh Toàn Cường cũng không nghi ngờ, vô cùng nhẹ nhàng nói: “Ngay từ đâu tao đã tính tha cho nó rồi, nhưng mà nó thật sự không biết điều gì cả. Tao chỉ là bảo nó g.i.ế.c mày, nó lại không chịu, cho nên tao chỉ có thể g.i.ế.c c.h.ế.t nó thôi.”
Trái tim Cố Phong run lên, sắc mặt làm cho người ta sợ hãi, rút ra cây s.ú.n.g lục đeo bên hông, nhắm thẳng vào Trịnh Toàn Cường.
Giờ phút này, trong lòng anh chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, Diệp Ninh chết, những người này đều phải chôn cùng cô!
“Vậy thì bọn mày đều phải chết!!”
Trịnh Toàn Cường không hề xem thường Cố Phong, cho nên không đợi Cố Phong có bất cứ động tác gì, họng s.ú.n.g mười mấy người đều nhắm thẳng vào anh.
“Vậy thì mày cứ thử xem, rốt cuộc thì một mình mày nhanh, hay là mười mấy cây s.ú.n.g của tao nhanh.”
Cố Phong tức giận đến mức tận cùng, ngược lại trở nên bình tĩnh: “Đúng là tôi không thể nhanh bằng nhiều viên đạn như thế, nhưng tôi có thể g.i.ế.c anh! Nói được thì làm được!”
Ánh mắt Trịnh Toàn Cường hơi khựng lại, nhưng mà sau đó lại ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sao tao có thể để mày c.h.ế.t dễ dàng như thế chứ? Tao phải để cho tất cả mọi người biết, kẻ dám phản bội tao sẽ có kết cục như thế nào!”
Nói xong lập tức quay đầu rời đi.