Cố Phong gần như không hề do dự một giây, trực tiếp đuổi kịp bước chân của gã.
Những người còn lại thì càng không dám thả lỏng hay lơ là chút nào, chỉ còn chờ Trịnh Toàn Cường ra lệnh là sẽ lập tức b.ắ.n Cố Phong thành cái sàng ngay.
Khoảng hai ba phút sau, Trịnh Toàn Cường ngừng lại, ra hiệu với Cố Phong: “Người mà mày muốn tìm không phải đang ở đằng kia sao.”
Hơi thở của Cố Phong hơi khựng lại, nhìn theo tầm mắt của gã.
Khi nhìn thấy Diệp Ninh đang bị cột chặt trên cây, bị tra tấn thê thảm toàn thân đều là vết thương, tay chân của anh lạnh căm căm, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích chút nào.
Có một nỗi sợ hãi cực lớn không thể miêu tả thành lời làm anh đánh mất lý trí, không thể tự hỏi.
Trịnh Toàn Cường nhìn thấy rõ toàn bộ phản ứng của anh, vui sướng đến mức cơ bắp trên mặt đang run rẩy kịch liệt.
Xem ra kế hoạch của gã là đúng rồi.
Tuy rằng không thể làm Cố Phong cảm nhận được nỗi đau của việc bị phản bội, nhưng mà tận mắt nhìn thấy người mình yêu thương c.h.ế.t ở trước mặt mình, chắc cũng đau đớn muốn c.h.ế.t nhỉ!
TBC
Vài giây sau, Cố Phong thở hổn hển, muốn bước về phía Diệp Ninh.
Nhưng mà đúng lúc này, bên cạnh có một khẩu s.ú.n.g chĩa vào đầu Diệp Ninh.
Cố Phong không thể không dừng chân lại, nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người thì đối phương đã c.h.ế.t mấy trăm lần rồi.
“Tiểu Ninh!”
Anh cực lực khống chế giọng nói run rẩy, muốn xác định Diệp Ninh có còn sống không.
“Yên tâm, cô ta chưa c.h.ế.t đâu.” Trịnh Toàn Cường vô cùng có lòng tốt mà đưa ra câu trả lời khẳng định: “Nhưng mà cũng chỉ còn sót lại hơi thở cuối cùng mà thôi.”
“Trịnh Toàn Cường!!” Cố Phong nổi giận, tán, cổ, cánh tay nổi đầy gân xanh vô cùng đáng sợ.
“Mới nhiêu đây thôi mà đã chịu không nổi rồi sao? Lúc đó khi mày đối phó với tao, mày cũng nên nghĩ đến sẽ có kết quả như thế.” Trịnh Toàn Cường cũng đang phát tiết hận ý, sự vặn vẹo và âm u của gã.
Cố Phong cắn chặt khớp hàm: “Rốt cuộc mày muốn làm cái gì?”
Nói nhiều như thế, cũng nên vào chủ đề chính rồi!
“Đơn giản thôi. Một là mày chết, hai là nó chết, mày chọn một cái đi.” Trịnh Toàn Cường chỉ đứng xem trò hay.
“Tôi chết!” Cố Phong thậm chí không hề do dự, trực tiếp chỉ thẳng họng s.ú.n.g vào đầu mình: “Thả em ấy ra!”
Hình như Trịnh Toàn Cường đã dự kiến được kết quả này, nhưng mà hiện tại thật sự xảy ra, gã ngược lại cảm thấy không quá hài lòng.
Nếu thật sự để bọn họ cùng nhau đi xuống địa ngục, vậy chẳng phải là đang giúp bọn họ được như nguyện sao?
Gã không thích hoàn thành điều ước thay cho người khác.
“Haizz, xem ra vẫn phải làm như thế rồi.”
Gã giống như chỉ đang lầm bầm lầu bầu.
Gã nháy mắt ra hiệu cho người đàn ông ở bên cạnh Diệp Ninh, vài giây sau tất cả mọi người đều nhanh chóng rút lui về đến bên cạnh gã.
“Cố Phong, tao cũng rất nhớ tình cũ, cho mày một cơ hội cuối cùng.
Lời nói của Trịnh Toàn Cường có ẩn ý gì đó, nói xong, được mười mấy tên cấp dưới bảo vệ xoay người rời đi.
Cố Phong biết Trịnh Toàn Cường không có chuyện sẽ thật sự tha cho anh, nhưng hiện tại anh đã không rảnh lo đến những chuyện khác, trực tiếp xông đến trước mặt Diệp Ninh.
“Tiểu Ninh...”
Nhìn quần áo dính đầy m.á.u tươi, hai chân đẫm m.á.u của Diệp Ninh, hai mắt anh đỏ đậm.
Anh muốn tháo sợi dây thừng đang trói Diệp Ninh ra, nhưng hai tay lại run rẩy kịch liệt.
“Tiểu Ninh, xin lỗi, anh đến chậm rồi...”
Nếu có thể, Cố Phong ước gì mình có thể thay thế được Diệp Ninh.
Ngay khoảnh khắc dây thừng được tháo gỡ, Diệp Ninh mềm như bông ngã xuống.
Cố Phong ôm chặt cô vào lòng, giây tiếp theo sắc mặt đột nhiên thay đổi kịch liệt, cuối cùng anh cũng biết Trịnh Toàn Cường đã làm cái gì!