Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như Diệp Ninh nghe được tiếng của Cố Phong.
Cô cảm thấy cô chắc chắn đã nghe lầm rồi, hoặc là trước khi c.h.ế.t xuất hiện ảo giác.
Nhưng mà âm thanh kia vẫn cứ luôn quanh quẩn bên tai cô, kéo ý thức đã biến mất từ lâu của cô quay về.
Cô cố gắng nhếch mí mắt lên, không ngờ lại thật sự nhìn thấy Cố Phong.
Vẻ mặt của anh đầy vẻ bi thương và sốt ruột, liên tục kêu gọi.
“Tiểu Ninh, em tỉnh sao? Tiểu Ninh?”
Cố Phong thấy cô mở mắt, trong đôi mắt đỏ ngầu của anh xuất hiện nước mắt trong suốt.
Diệp Ninh chậm rãi nhếch tay lên, muốn chạm vào anh xem rốt cuộc có phải là chân thận hay không.
Nhưng mà cánh tay của cô giống như nặng ngàn cân, dùng hết sức lực cũng không thể nâng lên.
“Tiểu Ninh, anh là Cố Phong đây!”
Giây tiếp theo, Cố Phong nắm chặt lấy tay cô, dán lên gương mặt anh, nghẹn ngào nói.
Xúc cảm chân thật làm Diệp Ninh xác định được đây không phải là cảnh trong mơ, cũng không phải ảo giác trước khi chết, giống như hồi quang phản chiếu, cô đột nhiên có sức lực, giãy dụa muốn đẩy anh ra.
“Đi... đi mau đi...”
Trịnh Toàn Cường cột b.o.m vào trên người cô, gã muốn nổ c.h.ế.t hai người bọn họ.
Cố Phong sao có thể không hiểu ý của cô được chứ, không chỉ không rời đi mà ngược lại còn ôm chặt cô hơn.
Nhưng mà làm như thế lại đụng trúng vết thương của cô, làm cô đau đến mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
Cố Phong hoảng sợ, lại nhanh chóng buông cô ra, toàn bộ tình cảm đều biến thành tín niệm vô cùng kiên định.
TBC
“Tin anh! Anh sẽ cứu được em!”
Bọn họ thật sự không còn quá nhiều thời gian, trên b.o.m có trang bị trang bị đếm ngược giản dị, hiện tại thời gian bên trên chỉ còn lại hai phút ba mươi giây.
“Anh đi đi...” Diệp Ninh ước gì anh có thể ích kỷ một chút, vứt bỏ cô rời đi.
Cố Phong đã bắt đầu hành động: “Đừng nhúc nhích! Tin anh!”
Anh có thể! Nhất định có thể làm được.
Diệp Ninh đột nhiên yên lặng lại, b.o.m bị cột ở phía sau người của cô, cho nên hiện tại cô không thể nhìn thấy ánh mắt cả Cố Phong.
Nhưng mà cô đã biết sự lựa chọn của Cố Phong.
“Đúng là một tên ngốc...”
Cô không khuyên được anh, tương tự, anh cũng không khuyên được cô.
Bọn họ vĩnh viễn giữ vững chủ kiến của mình.
Nhưng mà như thế cũng tốt, nếu anh không thành công, bọn họ còn có thể cùng nhau đi đến suối vàng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thần kinh căng thẳng của Diệp Ninh dần dần thả lỏng lại.
“Cố Phong, có một câu em muốn nói với anh.”
Trước kia cô cứ cho rằng bọn họ còn có rất nhiều thời gian và cơ hội, cũng còn có rất nhiều sự lựa chọn, nhưng mà hiện tại ở trước mặt cái chết, những thứ đó hình như cũng không còn quan trọng nữa.
“Khoan đã, chờ một chút nữa là tốt rồi.” Giọng nói của Cố Phong trầm thấp lại áp lực, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác yên ổn không nói nên lời.
Diệp Ninh nhẹ giọng nỉ non: “Em không muốn mang theo tiếc nuối c.h.ế.t đi.”
Từ khi đi vào thế giới này, mỗi một ngày trở thành Diệp Ninh, mỗi một sự việc mà cô đã làm, cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Tuy rằng chỉ có hơn một năm ngắn ngủi, nhưng nó lại xuất sắc hơn cuộc đời trước kia của cô quá nhiều.
“Em sẽ không chết!” Cố Phong kiên định lặp lại lần nữa.
Diệp Ninh muốn cười, nhưng đau đến mức cười không ra.
Cố Phong đã đến bước tháo gỡ cuối cùng, thời gian cũng chỉ còn lại một phút.
“Còn bao nhiêu lâu nữa?” Diệp Ninh hỏi, trước kia cô chỉ nhìn thấy cảnh này trong ti vi mà thôi, không ngờ có một ngày cô sẽ dùng cách này để c.h.ế.t đi.
“Một phút.” Trán Cố Phong đã phủ đầy mồ hôi, mỗi khi đồng hồ đếm ngược nhảy lên một lần, thần kinh của anh sẽ căng thẳng thêm một chút, nhưng mà cho dù như thế, động tác của anh vẫn rất ổn định.
Diệp Ninh thầm đếm trong lòng, khi chỉ còn lại khoảng bốn mươi giây, cô biết mọi thứ đã không còn kịp nữa rồi.
Nhưng mà cố tình lúc này thứ bị trói chặt trên người cô lại buông lỏng.