Không ngờ trong giây phút cuối cùng này, Cố Phong thật sự thành công. Còn không đợi Diệp Ninh thật sự vui vẻ thì cô lại ý thức được quả b.o.m vẫn cứ tiếp tục đếm ngược.
Cho nên Cố Phong cũng không phải đã chặn được quá trình đếm ngược của quả bom, mà anh vẫn luôn cố gỡ b.o.m xuống khỏi người cô.
Hai mắt Diệp Ninh co rụt lại, giây tiếp theo lại nhìn thấy Cố Phong ôm quả b.o.m vừa mới tháo xuống lên, nhanh chóng bỏ chạy.
“Không! Cố Phong, đừng mà!”
Cô như tan nát cõi lòng mà kêu khóc.
Cố Phong lại không thèm quay đầu lại, dùng hết toàn lực kéo dãn khoảng cách với cô.
Xa một chút.
Lại đi xa thêm một chút.
Nước mắt Diệp Ninh rơi như mưa, thầm hận chính mình không thể nào ngăn cản được, càng không có sức để đuổi theo.
Ầm!!
Tiếng nổ mạnh vang lên từ trong núi rừng, chim và thú trong rừng hoảng sợ chạy tứ tán.
Trái tim Diệp Ninh kịch liệt co rút đau đớn, cảm giác này còn đau hơn gấp trăm lần lúc cô bị tra tấn nữa.
Tầm nhìn đã hoàn toàn bị nước mắt làm nhòe đi, cô thậm chí còn không nhìn thấy được bóng dáng của Cố Phong.
“Em còn chưa có nói với anh... Chúng ta lại bắt đầu lại lần nữa...”
Cơ thể và tâm trạng song song bị tra tấn, cuối cùng làm cô không thể nào chịu đựng được nữa, mang theo cơn hối hận cực lớn rơi vào trong bóng đêm.
Trịnh Toàn Cường đã đi rất xa nghe được tiếng nổ mạnh, cảm thấy đây thật sự là âm thanh êm tai nhất trên đời.
Mặc kệ người c.h.ế.t là Cố Phong, hay là Diệp Ninh, người còn sống đều sẽ sống trong cơn đau khổ vĩnh viễn, thật sự không còn sự trả thù nào càng tốt hơn.
Mà tiếp theo đây, chuyện gã cần làm chính là rời khỏi nơi này, đi ra nước ngoài làm lại từ đầu!
Pằng!
“Anh Cường, có mai phục!”
Tiếng s.ú.n.g đột nhiên vang lên phá nát toàn bộ kế hoạch tốt đẹp của Trịnh Toàn Cường, sắc mặt của gã đột nhiên thay đổi, phản ứng đầu tiên chính là kéo tên đàn em gần nhất lên chắn đạn.
Rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề?!
Rõ ràng kế hoạch của gã không có bất cứ sai sót nào, toàn bộ hành trình Cố Phong đều chỉ có một mình, sao lại có thể mật báo cho những người này?
Trịnh Toàn Cường được cấp dưới yểm hộ liên tục lui ra sau, nhưng mà tốc độ này thật sự thua xa tốc độ đàn em bị đánh gục.
TBC
Gã trơ mắt nhìn người bên cạnh càng lúc càng ít, cuối cùng cũng chỉ còn dư lại một mình gã.
Người quân đội từ bốn phương tám hướng đi ra, mục tiêu của toàn bộ họng s.ú.n.g đều là gã!
Tình hình này, đã là lần thứ hai.
Gã không muốn chạy thoát, cũng hoàn toàn không có cách chạy thoát, cất tiếng cười to.
Cuối cùng thì gã vẫn thua trong tay Cố Phong, nhưng mà Cố Phong cũng phải chôn cùng với gã.
Đáng lắm!
Ánh mắt hung ác nham hiểm của gã nhìn xung quanh, sau đó giơ s.ú.n.g trong tay lên.
Thắng làm vua, thua làm giặc.
Không đợi gã làm ra hành vi tiếp theo, tất cả mọi người đều không chút do dự bóp cò súng.
Pằng pằng pằng pằng!
Từng tiếng s.ú.n.g điếc tai vang lên, mỗi một viên đạn đều b.ắ.n chính xác lên trên người Trịnh Toàn Cường.
Vài giây sau, núi rừng lại yên tĩnh trở lại...
...
Diệp Đống đi dạo trong trấn một lúc, cũng không nghe thấy ai nói chuyện có ngôi sao ca nhạc gì đó bị bắt cóc.
Cậu cảm thấy là Diệp Quốc Sinh suy nghĩ nhiều rồi, chắc chắn chỉ là người trùng tên trùng họ mà thôi.
Nhưng mà nếu cứ như thế quay về, cha mẹ chắc chắn sẽ lo lắng, dứt khoát đi tìm một nơi nhiều người để hỏi thăm.
Vừa lúc cậu đi ngang qua một cửa hàng bán băng từ duy nhất trong trấn, mà biểu ngữ đỏ thẫm treo bên trên lập tức hấp dẫn ánh mắt của cậu.
Lúc nhìn thấy hai chữ “Diệp Ninh”, cậu thật sự là có chút kinh ngạc, nhấc chân đi vào.