“Chào đồng chí, tôi muốn mua băng từ của Diệp Ninh.”
Trong nhà Diệp Đống không có radio, nhưng vẫn cứ vì tò mò mà muốn tìm mua băng từ của Diệp Ninh.
Sau khi thanh toán xong, cậu cũng không trực tiếp rời đi mà bắt đầu đứng đó trò chuyện không đâu với người bán hàng.
“Đồng chí, băng từ này có hay không?”
“Hay lắm đó, hiện tại chỗ chúng tôi bán đắt nhất chính là nó đó.” Người bán hàng đưa ra câu trả lời khẳng định.
Diệp Đống càng thêm chắc chắn người này không có khả năng là mình được, bắt đầu lộ ra vẻ mặt nhiều chuyện hỏi thăm.
“Tôi nghe nói ca sĩ Diệp Ninh này bị bắt cóc rồi đúng không?”
Nụ cười của người bán hàng bị vẻ nghiêm túc thay thế, hiện tại chuyện này đã không còn là bí mật gì nữa.
TBC
“Đúng vậy. Hình như đến bây giờ còn chưa được cứu ra nữa. Đáng tiếc, Diệp Ninh vừa mới bộc lộ tài năng, nếu thật sự bị người xấu hãm hại, sau này sẽ không thể nào nghe được ca khúc hay như thế nữa.”
Diệp Đống cũng phụ họa theo: “Vậy thì đúng là tiếc thật. Cái cô Diệp Ninh kia là ai thế? Mấy tuổi rồi? Cô ấy nổi tiếng như thế, tôi cũng rất muốn làm quen.”
Người bán hàng thấy cậu nói chuyện thành khẩn như thế, trực tiếp lấy một tờ báo đặt dưới kệ để hàng ra.
“Mấy ngày trước đi đâu cũng thấy bài báo về Diệp Ninh, bên trên có ảnh chụp của cô ấy.”
Diệp Đống nghe được có ảnh chụp thì hai mắt đều sáng lên, nhanh chóng mở báo chí ra.
Khi cậu nhìn thấy ảnh chụp của Diệp Ninh trong buổi gặp mặt thì lập tức ngẩn người.
“Đây... Đây là... Đây là...”
Gương mặt này, gương mặt này rõ ràng là chị của cậu mà!
Nhưng mà nhìn kỹ thì hình như lại có chút không giống.
Người trong ảnh chụp gầy hơn lúc Diệp Ninh đi về quê hồi năm ngoái rất nhiều, hơn nữa hình như chị của cậu cũng không có khí chất như thế.
Nhưng nếu nói phải phải thì cũng không đúng.
Cuối cùng Diệp Đống cũng biết vì sao mẹ của Lý Cẩu Tử nói Lý Cẩu Tử cũng không dám chắc, đến cả em trai ruột là cậu đây còn không dám chắc nữa là.
Thật sự là bởi vì cậu tiếp xúc với Diệp Ninh đã giảm cân quá ít, hiện tại lại đã là một năm trôi qua.
Nhưng mà khi cậu nhìn thấy giới thiệu về Diệp Ninh ghi ở bên trên thì chút cảm giác không xác định kia cũng đã biến mất hoàn toàn.
Trình độ văn hóa của cậu không quá cao, nhưng cậu vẫn biết ba chữ đoàn văn công viết như thế nào.
Người bán hàng không ngờ cậu lại có phản ứng kích động như thế, vừa định hỏi cho rõ ràng thì Diệp Đống đã kích động la to.
“Đây là chị của tôi! Chị của tôi! Chị ruột của tôi! Thật sự là chị ruột của tôi! Tôi là em trai ruột của chị ấy, tôi tên là Diệp Đống!”
Lúc này Diệp Đống giống như người điên, la hét với người bán hàng.
Người bán hàng thấy trạng thái điên cuồng của cậu cũng hoảng sợ, phản ứng đầu tiên chính là muốn đuổi cậu đi ra ngoài.
Còn chuyện chị gái em trai gì đó mà cậu nói, cô ta cũng không tin.
Diệp Đống cũng chỉ có thể phấn khởi vài chục giây, sau đó đã sốt ruột vội vàng truy vấn: “Chị của tôi bị người ta bắt cóc thật sao? Chuyện lúc nào thế? Đã báo công an chưa? Hiện tại chị của tôi ở dây?”
Kêu đến câu cuối cùng, tiếng nói đã khàn đặc.
“Đồng chí, xin anh bình tĩnh lại, nơi này là nơi công cộng!” Người bán hàng cắn răng cảnh cáo.
Cũng may hiện tại thời gian này trong cửa hàng không có khách hàng nào khác, nếu không chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Diệp Đống làm gì còn có thể nghe lọt tai chứ, cậu biết có hỏi thăm người bán hàng thì cũng sẽ không có tin tức hữu dụng gì, đầu óc đột nhiên trở nên thông minh, chạy thẳng đến đồn công an.
Một bên khác, Diệp Quốc Sinh cũng đã đến nhà họ Cố, cũng không dám nói với Cố Kiến Quốc chuyện bị bắt cóc gì đó, chỉ nói là dạo gần đây không liên lạc được với Diệp Ninh, muốn xin số điện thoại bộ đội của Cố Phong.
Cố Kiến Quốc cũng không nghĩ nhiều, không chỉ đưa số điện thoại cho Diệp Quốc Sinh mà còn kiên quyết muốn cùng Diệp Quốc Sinh đi đến đại đội của thôn ông ấy để gọi điện thoại.
Cũng lâu rồi ông ấy không liên lạc với Cố Phong, lần này vừa lúc có thể trò chuyện với con trai.
Hai ông sui cùng nhau đi vào đại đội, cố ý chào hỏi với thôn trưởng.