Thôn trưởng nghe được bọn họ muốn liên lạc với Cố Phong, đương nhiên sẽ không cản trở.
Cố Kiến Quốc gọi điện thoại cho doanh bộ của Cố Phong, đối phương nghe được thân phận của ông ấy, vội vàng cung kính nói cho ông ấy biết, hiện tại Cố Phong không ở trong doanh bộ.
Còn chuyện đi đâu, chừng nào về thì đối phương đều không nói gì.
TBC
Cố Kiến Quốc thất vọng buông ống nghe xuống, Diệp Quốc Sinh cũng không ngờ hiện tại đến cả Cố Phong cũng không liên lạc được luôn rồi.
...
Đoàn bộ, văn phòng đoàn trưởng.
Tịnh Hồng Xương nhận được điện thoại của đội hành động gọi đến.
Trịnh Toàn Cường và các đàn em đều đã bị đánh gục.
Cố Phong và Diệp Ninh bị thương năng, chưa rõ sống chết.
“Mặc kệ dùng bất cứ biện pháp gì, nhất định phải cứu được bọn họ!”
Lúc Trịnh Hồng Xương nói ra những lời này, giọng nói cũng đang phát run
Sau khi cúp máy, ông ấy vẫn cứ đứng ngồi không yên, suy nghĩ vài giây rồi nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng.
Đoàn văn công, Lâm Thanh biết được tin tức này, ly nước trong tay trực tiếp rơi xuống đất.
Chuyện chị ấy lo lắng nhất vẫn đã xảy ra.
Lập tức chạy đi tìm Từ Minh Vũ, thậm chí còn không kịp bàn giao công việc hiện tại đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện thành phố đang chữa trị cho Cố Phong và Diệp Ninh.
Cùng lúc đó, bên phía nhà xuất bản và Ngô Á Thu cũng nhận được tin tức.
Phản ứng của hai bên gần như đều giống nhau, tất cả đều đang lo lắng cho sự sống c.h.ế.t của Diệp Ninh và Cố Phong.
Lý Tử Hằng, Ngô Á Thu và Trương Quốc Trụ cũng lập tức quyết định đi gặp Diệp Ninh và Cố Phong ngay.
An Thành, bệnh viện.
Phòng cấp cứu đứng đầy người, đến cả viện trưởng cũng đích thân đến tham dự giải phẫu, các y tá bận rộn ra ra vào vào liên tục.
Cố Phong và Diệp Ninh lần lượt nằm trên hai giường mổ khác nhau, được cấp cứu cùng một lúc.
Đội trưởng đội hành động Ngụy Lâm là người phối hợp với Cố Phong trong hành động lần này, liên tục đi tới đi lui trước cửa phòng cấp cứu.
Hiện tại không chỉ có áp lực đến từ phía công an mà còn có quân đội, ngoại trừ đoàn trưởng Trịnh Hồng Xương của Cố Phong ra, đến cả đại thủ trưởng quân khu cũng gọi điện thoại đến.
Nhất định phải dùng hết toàn lực cứu chữa Cố Phong và Diệp Ninh.
Anh ta thậm chí không dám tưởng tượng nếu một trong hai người Cố Phong và Diệp Ninh không thể cứu được thì mình sẽ phải đối mặt với tình cảnh gì.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...
Thời gian còn dài hơn những gì Ngụy Lâm tưởng tượng rất nhiều.
Hơn nữa trong lòng anh ta cũng biết rất rõ, thời gian cấp cứu càng dài thì tình hình sẽ càng xấu.
Gần bốn tiếng đồng hồ, Lâm Thanh và Từ Minh Vũ chạy đến đầu tiên.
Dưới sự thúc giục của hai người, tài xế suýt chút nữa đã làm chiếc xe báo hỏng luôn rồi.
“Đồng chí Ngụy, Diệp Ninh và Cố Phong thế nào rồi?”
Sắc mặt hai người vô cùng căng thẳng, nhất là khi nhìn thấy cửa phòng cấp cứu vẫn cứ đóng chặt, càng có dự cảm chẳng lành hơn.
Vẻ mặt Ngụy Lâm vô cùng nghiêm túc lắc đầu: “Vẫn còn chưa ra nữa.”
Lâm Thanh và Từ Minh Vũ liếc nhìn nhau, cho dù có lo lắng và sốt ruột đến mức nào thì cũng chỉ có thể chờ đợi giống như Ngụy Lâm mà thôi.
Khoảng bốn tiếng rưỡi sau, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, viện trưởng từ bên trong đi ra.
“Viện trưởng, sao rồi?” Ngụy Lâm lên tiếng đầu tiên.
“Tình hình của đồng chí Diệp Ninh tạm thời đã ổn định, nhưng đồng chí Cố Phong lại bị thương quá nặng, hơn nữa trình độ chữa bệnh của thành phố nhỏ chúng tôi cũng có hạn, hiện tại chỉ có thể tạm thời tranh thủ một chút thời gian, tôi kiến nghị mọi người nên tranh thủ thời gian đưa bọn họ đến bệnh viện lớn hơn đi.”