Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1053

Ngụy Lâm liên lạc với lãnh đạo cấp cao để báo cáo tình hình của Cố Phong và kiến nghị của viện trưởng. Ba thế lực quân đội, công an, bệnh viện đề xuất động, dùng tốc độ nhanh nhất đưa Cố Phong đi đến bệnh viện tổng hợp của quân khu kinh thành.

Lâm Thanh và Từ Minh Vũ liên tục kiên trì, yêu cầu muốn chuyển Diệp Ninh đã ổn định lại đi cùng với Cố Phong luôn.

Thứ nhất, trình độ chữa bệnh của bệnh viện tổng hợp quân khu kinh thành là đứng đầu cả nước.

Thứ hai, bọn họ cảm thấy sau khi Diệp Ninh tỉnh lại thì chắc chắn cũng muốn gặp được Cố Phong đầu tiên.

Chiếc xe vận chuyển bệnh nhân dùng tốc độ nhanh nhất chạy trong màn đêm...

Thôn Đại Liễu Thụ.

Khổng Giai mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện Diệp Đống vốn dĩ đang nằm trên giường đất ngủ lại lén lút đứng trước tủ quần áo.

“Sao anh không ngủ đi, làm gì đó?”

“Suỵt!”

Diệp Đống không ngờ Khổng Giai lại đột nhiên tỉnh lại, nhanh chóng ra hiệu cô ấy đừng nói chuyện, để tránh đánh thức con và cha mẹ đang ngủ ở phòng bên cạnh.

Khổng Giai đã cảm nhận được sự khác thường của cậu từ lâu, buổi chiều từ lúc cậu từ trấn trên quay về thì đã bắt đầu như hồn vía lên mây.

Hiện tại nương bóng đêm, cô ấy cũng nhìn thấy rõ thứ Diệp Đống đang cầm chính là túi hành lý.

Diệp Đống rón ra rón rén đi đến bên cạnh giường đất, hạ thấp giọng nói: “Anh phải đi ra ngoài một chuyến.”

Khổng Giai nhíu chặt mày lại, không rõ cậu lại định làm chuyện gì nữa.

“Đi đâu?”

Diệp Đống trả lời: “Đi đến chỗ anh rể.”

Khổng Giai vừa định hỏi đi làm gì, nhưng mà ngay sau đó lại nghĩ đến gì đó, sắc mặt hơi thay đổi.

Chiều nay cậu đã đến trấn hỏi thăm tin tức của Diệp Ninh, sau khi quay về thì nói là lầm rồi, ngôi sao ca nhạc Diệp Ninh bị bắt cóc thật sự chỉ là người trùng tên trùng họ với Diệp Ninh mà thôi.

Diệp Quốc Sinh đến nhà họ Cố, gọi điện thoại đến bộ đội của Cố Phong. Bên kia nói Cố Phong đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cũng không liên lạc được.

Nhưng mà nếu Diệp Đống đã xác nhận người bị bắt cóc không phải là Diệp Ninh thì Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân cũng coi như yên tâm rồi.

Hiện tại đêm hôm khuya khoắt, Diệp Đống lại nói muốn đi qua bên đó, chắc chắn là có chuyện gì khác thường rồi.

 

“Anh nói thật cho em biết đi, có phải chị có chuyện gì rồi không?” Trong lòng Khổng Giai căng thẳng.

Diệp Đống lộ ra vẻ mặt đưa đám gật đầu: “Người bị bắt cóc thật sự là chị của anh.”

Cậu đi đến đồn công an, nói rõ thân phận với Diệp Ninh, sở trưởng đồn công an đích thân đi ra ngoài, còn cố ý gọi điện thoại cho bên kinh thành để hỏi thăm tình huống, sau đó lại nói với cậu, đến tận lúc này vẫn chưa biết tung tích của Diệp Ninh, không rõ sống chết.

Cậu ra khỏi đồn công an, cảm thấy vô cùng hốt hoảng, suy nghĩ suốt dọc đường về, cuối cùng vẫn cảm thấy không thể nói chuyện này cho cha mẹ biết.

Nếu không bọn họ chắc chắn sẽ chịu không nổi.

Cho nên cậu nói dối, nói là người trùng tên trùng họ.

Khổng Giai không dám tin, trong lòng cũng vừa sốt ruột vừa khó chịu.

Cô ấy lập tức đứng lên, xốc giường chiếu bên cạnh giường lên, lấy ra một ít tiền để bên dưới đưa cho Diệp Đống.

“Anh mau đi đi, nếu tìm được chị thì phải nhanh chóng gọi điện thoại về cho trong nhà đó.”

“Được rồi. Chờ sáng mai em nói dối với cha mẹ, đừng có nói cho cha mẹ biết chuyện của chị.” Diệp Đống không yên tâm dặn dò.

“Em có chừng mực mà, trên đường đi anh cũng nhớ cẩn thận một chút.” Khổng Giai cũng không yên tâm cho lắm.

Trước khi Diệp Đống rời đi, lại nhìn thoáng qua đứa con trai đang nằm ngủ bên cạnh Khổng Giai, sau đó rón ra rón rén đi ra khỏi cửa.

Ba ngày sau.

Diệp Ninh mơ mơ màng màng tỉnh lại.

TBC

Ý thức của cô vẫn còn chưa hoàn toàn quay về, đập vào mắt là gương mặt của một người đàn ông.

Đối phương nhìn chằm chằm cô, cẩn thận quan sát, sau đó quơ quơ tay ở trước mặt cô.

“Chị? Chị tỉnh rồi hả?”

Diệp Đống thấy Diệp Ninh mở to mắt, kích động kêu gọi.

Nhưng mà ánh mắt của Diệp Ninh lại yếu ớt và đờ đẫn.

“Chị, chị đừng làm em sợ mà!”

Diệp Đống cảm thấy hình như trạng thái của cô không bình thường cho lắm, sốt ruột đến đỏ mắt.

 
Bình Luận (0)
Comment