Lúc trước cậu đã nghe người ta nói nếu có người bị thương đầu, cuối cùng sẽ trở nên si ngốc, cũng có khả năng sẽ bị mất trí nhớ.
Tình hình hiện tại cậu nhìn cảm thấy rất giống!
“Chị, chị nói cái gì đi, chị có nhớ em không vậy?”
Cuối cùng ánh mắt của Diệp Ninh cũng hơi d.a.o động, ánh mắt dừng lại trên mặt của cậu, hình như là đang cố gắng phân biệt.
Một giây.
Hai giây.
Năm giây.
Mặt Diệp Đống méo xẹo, đứng dậy chạy ra khỏi phòng bệnh.
“Bác sĩ, y tá, mấy người mau tới đây, chị của tôi tỉnh rồi, chị của tôi mất trí nhớ...”
Đến cả cậu cũng không nhớ ra, vậy chẳng phải là đã bị mất trí nhớ rồi sao.
Diệp Ninh: “...”
Diệp Đống gân cổ lên kêu to, nhanh chóng kêu gọi bác sĩ và y tá đến.
Một lúc sau, trong phòng bệnh của cô đã kín đầy người.
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho Diệp Ninh, Diệp Đống đứng bên cạnh khóc nước mắt nước mũi tèm lem.
“Bác sĩ, ông nhất định phải cứ chị của tôi đó, đừng có để chị tôi biến thành một con ngốc... hu hu hu...”
Hai mắt Diệp Ninh tối sâm, suýt chút nữa đã bị tên lỗ mãng này chọc cho tức chết.
TBC
Bác sĩ cố nén khóe miệng run rẩy, vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc.
“Dựa theo những gì kiểm tra được hiện tại thì đã không còn vấn đề gì nữa rồi.”
Tiếng khóc của Diệp Đống đột nhiên im bặt: “Vậy sao chị ấy không nhận ra tôi?”
Bác sĩ tiếp tục nói: “Cậu đừng có sốt ruột, lúc nãy cô ấy mới tỉnh lại, cần phải có thời gian từ từ làm quen mới được.”
Diệp Đống nghe được bác sĩ nói như thế, lập tức lại nhìn về phía Diệp Ninh.
“Chị, chị nhìn kỹ lại em xem, em chính là em trai của chị đó.”
Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, cố gắng hơi há miệng, cuối cùng cũng đã có thể phát ra âm thanh.
“Cố... Cố Phong...”
Giọng nói của cô khàn đặc, toàn thân không có nơi nào là không đau, hơn nữa hình như đùi của cô còn được ván kẹp cố định.
Nhưng mà cho dù là thế thì chờ đến khi ý thức của cô khôi phục lại, suy nghĩ đầu tiên chính là Cố Phong.
Thậm chí cô đã chuẩn sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất.
Diệp Đống gióng lỗ tai lên nghe, sau đó đột nhiên bật khóc.
“Chị, anh rể vì cứu chị, anh ấy... anh ấy... anh ấy... hu hu hu...”
Nói đến khúc quan trọng nhất, cậu lại còn bụm mặt khóc nấc lên.
Hiện tại nếu Diệp Ninh còn có sức để di chuyển thì đã giơ tay tát cho cậu một phát từ lâu rồi.
Nhưng mà dựa theo phản ứng hiện tại của Diệp Đống, cũng làm trái tim của cô hoàn toàn trầm xuống.
Kết cục cuối cùng vấn là như thế sao?
Cố Phong vì muốn cứu cô mà hi sinh chính mình!
Bác sĩ ý thức được cảm xúc của cô không ổn định, không đợi Diệp Đống nói tiếp đã nhanh chóng bổ sung thông tin quan trọng nhất: “Doanh trưởng Cố chưa chết.”
Trái tim Diệp Ninh run rẩy, ngơ ngẩn.
Vài giây sau, cô kích động nhìn về phía bác sĩ.
Bác sĩ lại khẳng định lần nữa: “Doanh trưởng Cố chưa chết.”
Chẳng qua chỉ là mãi vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm mà thôi.
Để ổn định cảm xúc của Diệp Ninh, ông ấy không nói ra những lời này.
Diệp Đống cũng khóc sướt mướt nói: “Chị, đúng là hiện tại anh rể còn chưa chết...”
Nhưng nếu không thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm thì sẽ c.h.ế.t bất cứ lúc nào.
Đây là lần đầu tiên bác sĩ gặp được người có EQ thấp và không biết cách ăn nói như Diệp Đống, trực tiếp đổi đề tài.
“Đồng chí Diệp Ninh vừa mới tỉnh lại, có thể uống một ít nước, anh đi lấy ít nước đến đi.”
Diệp Đống còn định nói là cậu muốn ở lại bên cạnh Diệp Ninh, y tá ở bên cạnh đã hiểu ý đồ của bác sĩ, kéo cậu đi lấy ấm nước.
Chờ đến khi Diệp Đống rời đi, bác sĩ mới cam đoan với Diệp Ninh lần nữa: “Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ dùng toàn lực để cứu sống doanh trưởng Cố.”