Tin tức Diệp Ninh tỉnh lại nhanh chóng được lan truyền.
Buổi chiều, mấy người Lâm Thanh, Từ Minh Vũ, Tiền Siêu, Lý Tử Hằng, Ngô Á Thu, Trương Quốc Trụ đều chạy đến thăm cô.
Diệp Ninh vẫn không thể mở miệng nói chuyện trôi chảy, thời gian tỉnh lại cũng không quá dài, nhưng mà cũng đủ để làm mọi người yên tâm rồi.
Cô bị thương rất nặng, xương sườn bị gãy hai cây, xương mắt cá chân cũng bị đánh nát, đầu bị thương nặng còn tích tụ m.á.u bầm. Cơ thể suy yếu rất nhiều, tình hình mất nước cũng vô cùng nghiêm trọng.
Bác sĩ phỏng đoán cho rằng muốn cơ năng của cơ thể hồi phục thì ít nhất cần đến một tháng, còn xương cốt, muốn lành hẳn thì ít nhất phải nghỉ dưỡng nửa năm.
Mọi người đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, Diệp Ninh có thể sống sót cũng đã cảm ơn trời đất.
Cứ như thế lại hai ngày trôi qua, thời gian Diệp Ninh tỉnh lại càng ngày càng dài, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, cuối cùng cũng có sức đi nói chuyện với Diệp Đống.
“Chị, lần này chị hù c.h.ế.t em luôn rồi đó, em còn tưởng là sẽ không còn cơ hội gặp lại chị nữa.”
Diệp Đống vừa ngồi lột quả quýt cho Diệp Ninh, vừa lầm bầm nói chuyện.
“Cha mẹ, đã biết chuyện này chưa?” Diệp Ninh đã có thể mở miệng nói chuyện, nhưng cũng rất vất vả khó khăn.
Diệp Đống lắc đầu: “Em không dám nói cho bọn họ, Khổng Giai nói em đi chơi với bạn, bây giờ ngày nào bọn họ cũng ở nhà mắng em đó.”
Diệp Ninh thở phào nhẹ nhõm, tình hình như bây giờ thật sự không thể để cha mẹ biết.
“Em đến đây bằng cách nào?”
“Chuyện này thì có nhiều chuyện để nói lắm, sau khi em biết chị gặp nạn thì đã mua vé xe chạy đến quân khu ngay trong đêm. Sau khi đến đó rồi bọn họ lại nói với em, anh rể đã cứu được chị rồi, xong họ chuẩn bị xe đưa em đến kinh thành.”
Diệp Đống lãng phí suốt hai ngày để di chuyển, cuối cùng xác định Cố Phong và Diệp Ninh đang trị liệu ở bệnh viện quân khu kinh thành.
TBC
Thật ra không chỉ có cậu, mấy người Ngô Á Thu và Lý Tử Hằng cũng là đi qua đó, sau đó lại vòng ngược trở về.
Diệp Ninh nghe nói đến Cố Phong, sâu trong đáy mắt đều tràn ngập lo lắng và bất an.
“Anh ấy thế nào rồi?”
Diệp Đống có chút bất an dời mắt đi, không dám đối diện với ánh mắt của cô.
“Anh rể còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, bác sĩ không cho phép người ngoài vào thăm.”
Diệp Ninh siết chặt nắm đấm, theo lời Diệp Đống nói thì cô đã biết Cố Phong vẫn còn chưa thoát ly khỏi tình huống nguy hiểm.
“Chị, chị đừng kích động. Bác sĩ nói hiện tại chị cần phải bình tĩnh thoải mái dưỡng thương mới được.” Diệp Đống nhanh chóng khuyên nhủ.
Diệp Ninh đè thấp giọng nói: “Chị muốn đi gặp anh ấy.”
Diệp Đống lắc đầu như trống bỏi: “Tạm thời không bàn đến chuyện chị như bây giờ rõ ràng là không xuống giường được, hơn nữa trong phòng chăm sóc đặc biệt ngoại trừ bác sĩ và y tá ra, những người khác thật sự không vào được.”
Diệp Ninh đương nhiên biết, nhưng cô nghĩ cho dù cô đứng ở bên ngoài nhìn cũng được rồi.
Cô theo bản năng thử nhúc nhích cơ thể, lại đụng trúng miệng vết thương, đau đến hít ngược một ngụm khí lạnh.
“Thấy chưa, sao chị không chịu nghe lời của em chứ? Nếu chị cứ như thế thì em phải gọi bác sĩ đến đó.”
Trán Diệp Ninh toát đầy mồ hôi, đành phải chấp nhận tình trạng cơ thể của mình.
Diệp Đống vừa lèm bèm oán trách, vừa lấy khăn lông lau mồ hôi cho cô.
“Nếu anh rể tỉnh lại, chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy chị như thế, cho nên chị cứ lo cho mình trước đi.”
Diệp Ninh thở dài thườn thượt, rõ ràng cô và Cố Phong gần trong gang tấc, lại không có cách nào gặp nhau.
Diệp Đống đưa quả quýt đã lột ra đưa đến bên miệng Diệp Ninh, sau đó cố ý đổi sang đề tài khác.
“Chị, chị thật sự là ngôi sao ca nhạc lớn mà bọn họ nói đó hả?”
Trong hai ngày ở kinh thành này, cậu thật sự đã vô cùng khiếp sợ.
Mỗi ngày đều có vô số người đến đây thăm hỏi Diệp Ninh.
Có giám đốc và chủ nhiệm của nhà xuất bản, còn có đạo diễn lớn đang quay phim điện ảnh, còn có một ít người cậu không biết tên nhưng chắc chắn đều là người thành công có thân phận rất cao.
Càng miễn bàn đến người của quân đội và đoàn văn công.
Nếu không phải đến nơi này, có lẽ cả đời này cậu cũng không có cơ hội gặp được những người có chức có quyền cao như thế.
Nhưng mà càng là như thế thì cậu lại càng cảm thấy hốt hoảng và không chân thật.