Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1056

Diệp Ninh không có tâm trạng trả lời câu hỏi này của cậu, nhưng mà đối với Diệp Đống, cô im lặng chính là không tiếng động thừa nhận.

“Chị, sao tự nhiên chị giỏi dữ vậy?” Ánh mắt của Diệp Đống khi nhìn về phía cô đều mang theo một chút cuồng nhiệt.

Một năm trước khi Diệp Ninh quay về, bọn họ cũng đều đã biết cô gia nhập đoàn văn công.

Nhưng mà tất cả mọi người đều cảm thấy đó là vì Cố Phong.

Lúc này mới một năm trôi qua, Diệp Ninh lại đột nhiên thay đổi trở thành ngôi sao ca nhạc lớn, cho dù Diệp Đống có nằm mơ thì cũng không dám nghĩ đến chuyện này.

Diệp Ninh vẫn cứ im lặng.

Diệp Đống hưng phấn muốn chết, nói mãi không ngừng.

“Trước kia lúc chị ở nhà ca hát, ngũ âm không được đầy đủ, mấy đứa nhỏ nghe được tiếng chị hát đều sợ đến khóc ré lên, chó nghe thấy cũng dí theo chị đòi cắn suốt hai dặm.”

Trên trán Diệp Ninh chảy xuống ba sọc đen, cậu đang cố ý nói móc cô đúng không?

“Sao tự nhiên bây giờ chị lại trở nên lợi hại như thế chứ? Em cũng nghe chị hát rồi, chẳng giống chị chút nào.” Thứ Diệp Đống muốn biểu đạt chính là Diệp Ninh đã trở nên quá lợi hại, nhưng mà những lời này lọt vào lỗ tai của Diệp Ninh, làm vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

“Tiểu Đống, sau này em đừng nói mấy lời như thế nữa.”

Cô đang nhắc nhở, cũng đang báo cho cậu biết.

Diệp Đống lập tức ngậm miệng, từ trước đến nay cậu luôn phục tùng Diệp Ninh vô điều kiện.

Cậu cảm thấy hiện tại chị gái đã trở thành người nổi tiếng, đương nhiên không muốn để cho những người khác biết được những chuyện xấu hổ trong quá khứ.

Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Lâm Thanh và Từ Minh Vũ đi vào.

Diệp Ninh nhìn thấy hai người, sắc mặt thả lỏng rất nhiều.

 

“Tiểu Đống, đi ra ngoài mua ít trái cây đi.”

Diệp Đống ở lại nơi này cũng thấy xấu hổ, nghe thấy Diệp Ninh bảo như thế, lập tức đi ra ngoài.

“Diệp Ninh, hôm nay cô cảm thấy thế nào?”

 

Không đợi Diệp Ninh mở miệng, Từ Minh Vũ đã nhanh chóng đi đến trước giường bệnh quan tâm hỏi thăm.

Hai ngày nay, gần như ngày nào bọn họ cũng đều phải đến nơi này hỏi thăm một lần, nhưng mà tình huống của cô vẫn luôn rất yếu, hôm nay trông thì có vẻ đã đỡ hơn rất nhiều.

“Không có gì. Đoàn trưởng Lâm, đội trưởng Từ, làm hai người lo lắng nhiều rồi.” Diệp Ninh hoàn toàn không thể nhúc nhích, cho nên cũng chỉ có thể nằm đó nói chuyện.

“Chúng tôi lo lắng một chút thì cũng không có gì, quan trọng nhất là cô phải chịu khổ.” Lâm Thanh cũng lên tiếng nói, trong giọng nói tràn ngập vẻ đau lòng đối với Diệp Ninh.

Chị ấy đã hiểu được đầu đuôi của vụ bắt cóc này rồi.

Lần này Diệp Ninh hoàn toàn là bị liên lụy.

Tuy rằng hiện tại cô đã được cứu, nhưng chỉ là nhìn đống vết thương trên người cô thì cũng có thể đoán được mấy ngày nay cô gặp phải tra tấn tàn khốc đến mức nào.

“Đoàn trưởng, tôi muốn biết...” Diệp Ninh nói đến đây thì tạm dừng, hình như là đang cực lực đè nén cảm xúc gì đó.

Lâm Thanh và Từ Minh Vũ không biết cô muốn hỏi cái gì, chỉ có thể kiên nhẫn chờ cô nói xong.

Diệp Ninh hít thở thật sâu vài lần, sau đó mới gian nan phát ra âm thanh: “Đã tìm được... Vương Kim chưa?”

Cô đã bị Trịnh Toàn Cường bắt đi sáu bảy ngày, mà tình hình lúc đó của Vương Kim chỉ sợ là một đêm cũng chịu không nổi, càng miễn bàn đến việc chịu đựng nhiều ngày như thế.

Cho nên cô hoàn toàn không dám đi nghĩ, hiện tại hỏi ra thành lời cũng cảm thấy cực kỳ ngạt thở.

Cô và Vương Kim chỉ mới tiếp xúc với nhau bốn ngày mà thôi, nhưng Vương Kim lại trả giá cả tính mạng vì cô.

Phần ân tình này, có lẽ cả đời này cô cũng không trả lại hết được.

 
Bình Luận (0)
Comment