Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1063

Ngay tích tắc trải qua thời khắc sống c.h.ế.t kia, Diệp Ninh chỉ hối hận duy nhất một sự việc.

Đó chính là bởi vì cô nhát gan nên đã từ chối tình cảm của Cố Phong.

Trước kia cô sợ hãi cô không thể nào gánh vác trách nhiệm mà một người quân tẩu phải gánh chịu, cũng sợ hãi sẽ phải vượt qua vô số ngày đêm chờ đợi lo lắng đề phòng giống như những quân tẩu trong đại viện.

Càng sợ hãi một ngày nào đó sẽ nhận được di vật của Cố Phong từ trong tay một người khác.

Cô thật sự suy nghĩ quá nhiều, quá nhiều thứ, cứ có cảm giác không nên bị tình cảm trói buộc.

Nhưng mà khi nhìn thấy Cố Phong thà là hi sinh cũng muốn cứu cô sống sót, cô thật sự rất hối hận.

Vì sao chuyện gì cô cũng có thể nhìn thấu, lại chỉ trở nên nhát gan ở chuyện tình cảm chứ?

Rõ ràng đến cả c.h.ế.t cô cũng không sợ, vì sao sẽ sợ hãi việc trở thành vợ của Cố Phong?

Nếu lúc đó bọn họ cứ thế mà c.h.ế.t đi, đây cũng sẽ trở thành tiếc nuối lớn nhất của cô.

Diệp Đống thấy cô thật sự rất đau thương, cẩn thận hỏi: “Chuyện gì thế?”

Diệp Ninh hít một hơi thật sâu, thật ra đã biết cô phải làm gì rồi.

Diệp Đống thấy hình như cô không muốn nói thêm gì nữa, trực tiếp bày tỏ thái độ: “Cho dù chị muốn làm gì thì em cũng đều sẽ ủng hộ chị!”

Cậu vừa nói vừa vỗ mạnh vào bộ ngực.

Diệp Ninh cười, tuy rằng thằng em trai này không đáng tin chút nào, nhưng có cậu ở bên cạnh, cô thật sự cảm giác được yên tâm chưa từng có.

Trong lòng cô yên lặng cầu nguyện: Cố Phong, chúng ta còn có cơ hội đúng không? Chắc chắn sẽ có cơ hội đúng không?

...

TBC

Đại viện quân khu.

Sáng sớm Giang Húc Đông thức dậy tập thể dục, Giang Phong Lâm thở hổn hển chạy đến.

Thấy Giang Húc Đông đã không cần dùng nạng, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng và bất ngờ.

“Húc Đông, em khôi phục nhanh thật đó!”

Lúc trước bác sĩ nói anh ấy cần ít nhất mấy tháng mới có thể hoàn toàn bỏ nạng xuống, hiện tại hình như không cần thiết phải nhanh lâu như thế nữa rồi.

Giang Húc Đông cũng có cảm giác như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng nói: “Còn tạm đi. Anh về lúc nào thế?”

 

Giang Phong Lâm để ý đến vẻ mặt của anh ấy, nhìn thấy anh ấy có vẻ như không bị chuyện của Diệp Ninh ảnh hưởng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày nay anh ta đều đi công tác, nghe được tin Diệp Ninh xảy ra chuyện thì vẫn luôn lo lắng cho Giang Húc Đông, cho nên mới vội vàng quay về thăm anh ấy.

“Tối hôm qua mới về, anh còn tưởng là em đã đến kinh thành rồi chứ.”

Giang Húc Đông lộ ra vẻ mặt khó hiểu, không rõ vì sao anh ta lại nói như thế?

“Anh họ, anh đến rồi à.” Ngô Hàm Nhu đột nhiên từ bên trong đi ra, ngắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ.

Giang Phong Lâm thấy cô ta cũng có chút kinh ngạc: “Hàm Nhu, sao em đến đây sớm thế?”

Ngô Hàm Nhu cười giải thích: “Tối hôm qua em nói chuyện với mẹ đến khuya, cho nên không có đi về.”

Vẻ mặt Giang Phong Lâm vô cùng phức tạp.

Giang Húc Đông hoàn toàn không để ý đến sự khác thường của Giang Phong Lâm và Ngô Hàm Nhu, tiếp tục đề tài lúc nãy, hỏi Giang Phong Lâm: “Anh nói thế là có ý gì?”

Lúc Ngô Hàm Nhu đi ra cũng không nghe được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, nhưng mà nhìn thấy Giang Phong Lâm xuất hiện, lập tức dâng lên dự cảm chẳng lành.

“Anh họ...”

“Em không biết Diệp Ninh gặp chuyện không hay à?”

Tiếng nói của hai người gần như vang lên cùng một lúc.

Giang Phong Lâm ý thức được không thích hợp, thuận miệng nói thẳng ra.

Mà Ngô Hàm Nhu thì lại muốn ngăn cản anh ta, không ngờ cuối cùng vẫn cứ chậm một bước.

Vẻ mặt của Giang Húc Đông lập tức cứng lại, hai giây sau kích động bước về phía trước một bước, túm chặt lấy cánh tay của Giang Phong Lâm.

“Anh nói cái gì? Diệp Ninh gặp chuyện không may? Cô ấy gặp phải chuyện gì?”

Giang Phong Lâm xác định anh ấy thật sự không biết, anh ta đến đây vốn dĩ cũng là vì chuyện này.

“Mấy ngày trước Diệp Ninh bị bắt cóc, chuyện này bị đồn đãi khắp nơi mà...”

Hô hấp của Giang Húc Đông trở nên dồn dập, cơ thể lảo đảo như sắp ngã.

“Diệp Ninh bị bắt cóc, vì sao không có ai nói cho anh biết?”

Anh ấy tức giận nhìn về phía Ngô Hàm Nhu.

 
Bình Luận (0)
Comment