Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1064

Mấy ngày nay Ngô Hàm Nhu đều sẽ đến đây, nhưng mà lại chưa từng nhắc đến chuyện này dù chỉ một chữ.

“Em có biết không? Vì sao em không nói cho anh biết?”

Giang Húc Đông thật sự rất tức giận, sắc mặt làm người ta sợ hãi.

Ngô Hàm Nhu kinh hồn táng đảm, ấp úng nói: “Em, em...”

Dáng vẻ chột dạ này của cô đã làm Giang Húc Đông có được đáp án.

Giang Phong Lâm đại khái có thể đoán được vì sao Ngô Hàm Nhu sẽ làm như thế, vội vàng dời lực chú ý của Giang Húc Đông đi.

“Húc Đông, em nghe anh nói cho hết lời đã. Diệp Ninh đã được cứu rồi, đang ở bệnh viện tổng hợp quân khu kinh thành trị liệu.”

Đây cũng không phải là bí mật gì, chỉ cần là người để ý đến tin tức của Diệp Ninh thì đều sẽ biết.

Nghe thấy Diệp Ninh đã được cứu, Giang Húc Đông mới miễn cưỡng làm bản thân bình tĩnh lại: “Nói cho em biết rốt cuộc là có chuyện gì đi!”

“Được rồi, chúng ta đi vào nhà rồi nói.” Giang Phong Lâm thấy trạng thái của anh ấy không tốt lắm, đỡ anh ấy vào phòng, cũng là vì muốn anh ấy hơi bình tĩnh lại.

Ngô Hàm Nhu cứng đờ đứng yên tại chỗ, vốn dĩ cho rằng có thể giấu chuyện này vĩnh viễn, không ngờ vẫn đã bị anh trai biết được.

Giang Phong Lâm nói cho Giang Húc Đông nghe tất cả những gì anh ta tìm hiểu được.

Khi nghe Giang Húc Đông nghe được tin Cố Phong vì cứu Diệp Ninh mà còn chưa biết sẽ sống hay chết, mà Diệp Ninh cũng bị tra tấn rất nặng thì không thể ngồi thêm một giây nào nữa.

“Phong Lâm, anh dẫn em đến kinh thành ngay đi.”

“Em có được không đó?” Giang Phong Lâm hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của anh ấy.

 

Giang Húc Đông đã đứng lên nói: “Không thành vấn đề.”

“Anh, anh không đi được!” Ngô Hàm Nhu chạy vào hoảng loạn ngăn cản: “Cha nuôi và mẹ nuôi không có ở nhà, ít nhất phải báo với bọn họ một tiếng mới được.”

 

Giang Húc Đông ra lệnh: “Em ở lại nói cho bọn họ biết đi.”

Ngô Hàm Nhu không ngờ chỉ là chờ một chút xíu như thế thôi mà anh ấy cũng không chờ được, lại vội vàng nói: “Em đi chung với hai anh!”

Giang Phong Lâm đã nói: “Em đừng có đi theo thêm phiền.”

Anh ta đã biết rõ cô bé này đang nghĩ cái gì.

Ngô Hàm Nhu lại cứng đầu nhất quyết nói: “Trên đường đi anh cũng cần phải có người chăm sóc, nếu hai anh không cho em đi, em sẽ gọi điện thoại cho cha nuôi ngay lập tức!”

Giang Húc Đông cũng không muốn lãng phí thời gian ở chuyện này, quyết định nhanh gọn: “Được rồi, em cũng đi chung!”

Dọc theo đường đi, sắc mặt của Giang Húc Đông vô cùng nặng nề, không nói tiếng nào.

Ngô Hàm Nhu cũng tự biết mình đuối lý, không dám chủ động nói chuyện.

Ngược lại Giang Phong Lâm liên tục an ủi Giang Húc Đông, bảo anh ấy nhất định phải bình tĩnh lại.

Bệnh viện tổng hợp quân khu.

Sáng sớm Diệp Ninh thức dậy, chuyện đầu tiên cô làm chính là hỏi thăm tình hình của Cố Phong.

“Anh rể còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng mà bác sĩ nói tình trạngđã tốt hơn hôm qua một chút rồi. Nếu tình hình vẫn cứ tiếp tục ổn định như thế thì sẽ nhanh chóng được chuyển đến phòng bệnh bình thường.” Diệp Đống thuật lại nguyên văn lời nói của bác sĩ cho Diệp Ninh nghe.

Diệp Ninh nghe nói Cố Phong đã có chuyển biến tốt đẹp, tâm trạng cũng thả lỏng lại không ít, lại càng muốn đi qua đó thăm anh hơn.

Diệp Đống lau mặt, rửa mặt cho cô nói: “Chị, em cảm thấy chị cứ lo cho mình trước thì hơn.”

Bác sĩ nói vết thương ở mắt cá chân của cô rất nghiêm trọng, nếu chữa trị không tốt sẽ biến thành người thọt.

Nếu cô thật sự bị thọt thì không chỉ chất lượng cuộc sống sau này mà có lẽ đến cả sự nghiệp của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Diệp Ninh nói: “Chị khỏe lắm.”

So với Cố Phong và Vương Kim thì cô thật sự rất khỏe, rất rất khỏe.

 
Bình Luận (0)
Comment