“Dù sao thì Tiểu Nhu cũng còn nhỏ, không thể suy nghĩ chu đáo như thế, sẽ không có lần sau.” Giang Phong Lâm cũng không muốn làm Giang Húc Đông trách cứ Ngô Hàm Nhu quá nhiều.
Cô bé kia thích suy nghĩ nhiều, nếu thật sự cãi nhau với Giang Húc Đông, cũng không biết cô ta sẽ làm ra chuyện khác thường gì hay không.
Tuy rằng Giang Húc Đông đang oán trách Ngô Hàm Nhu, nhưng cũng sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà làm cái gì.
Giang Phong Lâm đúng lúc thay đổi đề tài: “Húc Đông, anh phải cảnh cáo em một chuyện. Lần này Cố Phong là vì cứu Diệp Ninh mà vứt bỏ tính mạng của mình, anh cảm thấy Diệp Ninh có lẽ sẽ lại chấp nhận anh ấy lần nữa.”
Anh ta biết đối với Giang Húc Đông mà nói, những lời này rất tàn nhẫn, nhưng anh ta thật sự không muốn nhìn thấy Giang Húc Đông đầu tư quá nhiều tình cảm vào đó, sau đó bị tổn thương.
Giang Húc Đông lộ ra một nụ cười chua xót nói: “Em biết mà.”
Thật ra cho dù không có sự việc lần này phát sinh thì anh ấy và Diệp Ninh cũng không có tương lai.
“Em biết?” Giang Phong Lâm mở to mắt nhìn, cảm xúc có chút kích động, biết rõ những lời này của anh ấy là có ý gì: “Vậy tại sao em còn đến đây nữa?”
Anh ta không thể nào hiểu được.
Giang Húc Đông nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng mất mác nói: “Không lẽ không làm vợ chồng thì cũng không thể làm bạn bè với nhau sao?”
Giang Phong Lâm sửng sốt vài phút, không khỏi cảm thán: “Không ngờ người lạnh nhất nhà họ Giang chúng ta lại là một người đa tình như thế.”
Giang Húc Đông vô có tâm trạng trêu chọc với anh ta: “Anh đi vào bệnh viện hỏi thăm tình hình cụ thể của Cố Phong đi, nếu có yêu cầu gì thì có thể liên lạc với bệnh viện em đã trị liệu ở nước ngoài.”
Trình độ chữa bệnh trong nước và nước ngoài vẫn có chút chênh lệch, mấy ngày nay Cố Phong đều nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, thật sự làm người ta rất lo lắng.
“Có cần phải làm đến mức đó không?” Giang Phong Lâm hỏi ngược lại.
Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Giang Húc Đông, chỉ đành phải gật đầu, làm theo ý của anh ấy.
Tuy rằng trạng thái tinh thần của Diệp Ninh càng ngày càng tốt, nhưng dù sao vẫn cứ rất suy yếu, cho nên đại đa số thời gian vẫn đang ngủ.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Diệp Đống chăm sóc cho cô ăn sáng xong, sau đó hạ thấp giọng nói: “Chị, em hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói anh rể còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, không thể vào thăm. Hơn nữa tình trạng của chị cũng không thể xuống giường, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc xương cốt lành lại.”
Diệp Ninh nghe thấy vẫn không cho phép vào thăm bệnh, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành.
Cho dù Cố Phong thật sự bị thương rất nặng thì cũng không đến mức không cho người thân vào thăm, trừ phi...
Thậm chí không không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Diệp Đống nhìn thấy sắc mặt Diệp Ninh thay đổi, nhanh chóng trấn an: “Nhưng mà em sẽ nghĩ cách, chúng ta có thể tranh thủ lúc bác sĩ và y tá không chủ ý, lén chạy qua đó.”
Diệp Ninh nhíu chặt mày: “Hiện tại chị không thể nhúc nhích, sao mà lén chạy qua đó được?”
TBC
“Em đi tìm xe lăn đẩy chị qua đó, nhưng mà chị có thể kiên nhẫn một chút không?” Thật ra trong lòng Diệp Đống cũng không quá tự tự.
Diệp Ninh gần như không hề do dự nói: “Cứ làm như thế đi.”
Hai chị em đã thống nhất ý kiến xong, Diệp Đống còn đi tìm hiểu đường đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU trước.
Cậu đã điều tra rồi, từ mười hai giờ đến một giờ trưa, các y tá đều sẽ thay ca để ăn cơm, thời gian kia là thích hợp nhất.
Khoảng mười một giờ rưỡi, Diệp Đống đẩy một chiếc xe lăn đến.
Diệp Ninh vừa mới nhúc nhích đã đụng trúng miệng vết thương, nhưng mà cô chỉ cắn chặt răng không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Diệp Đống vừa lôi vừa ôm, mất mười mấy phút, cuối cùng mới di chuyển Diệp Ninh từ giường bệnh đến xe lăn.