“Cậu bị điên rồi à? Phụ nữ có chồng gì chứ, Diệp Ninh và Cố Phong đã ly hôn từ lâu rồi!”
“Tiểu Nhu!”
Tiếng phản bác của Ngô Hàm Nhu và tiếng ngăn cản của Giang Phong Lâm vang lên cùng một lúc.
Sắc mặt Giang Phong Lâm vô cùng nghiêm túc, lúc nãy Diệp Đống nói như thế, chưng mai cậu hoàn toàn không biết chuyện Diệp Ninh đã ly hôn, nhưng mà hiện tại.
Diệp Đống đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt tức giận, giơ tay túm lấy cổ áo của Ngô Hàm Nhu, kích động nói: “Cô đừng có mà đứng ở đây ăn nói lung tung!”
Giang Phong Lâm không ngờ cậu sẽ kích động như thế, lại còn đáng con gái, vội vàng kéo cổ tay của cậu.
Ngô Hàm Nhu vẫn cứ không hề lùi bước: “Chuyện này tất cả mọi người trên đời này đều biết, nếu cậu không tin thì có thể đi hỏi Diệp Ninh!”
“Tiểu Nhu, em im ngay cho anh!” Giang Phong Lâm lạnh lùng quát to.
Diệp Đống thấy Ngô Hàm Nhu nói một cách chắc nịch như thế, cuối cùng cũng ý thức được có lẽ đây là sự thật, xoay người đi vào phòng bệnh.
Giang Phong Lâm vừa bất đắc dĩ lại cạn lời với Ngô Hàm Nhu: “Tiểu Nhu, em gây chuyện lớn rồi!”
Mặt mày Ngô Hàm Nhu vô cùng lạnh nhạt, những gì cô ta nói đều là sự thật, cô ta không sợ gì hết.
“Chị, chị ly hôn với anh rể của em rồi hả?” Diệp Đống xông vào phòng bệnh, hấp tấp hùng hổ hỏi ngay.
Diệp Ninh và Giang Húc Đông đều thay đổi sắc mặt.
Diệp Đống xông thẳng đến trước giường bệnh, nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh.
“Chị, chị thật sự ly hôn với anh rể rồi hả?”
Diệp Ninh nhìn gương mặt kích động của Diệp Đống, cô đã sớm biết chuyện này sẽ không giấu được.
Nhưng mà hiện tại cô chẳng còn hơi sức nào để đi ứng phó.
“Đúng vậy.”
Được Diệp Ninh chính miệng thừa nhận, Diệp Đống cảm thấy như trời sụp.
“Sao chị lại ly hôn với anh rể của em chứ? Có phải chị nổi tiếng rồi, sau đó khinh thường anh rể của em không hả? Sao chị lại nông cạn như thế? Chị đã quên lúc trước là chị nằng nặc một hai đòi phải gả cho anh rể của em sao?”
Diệp Đống càng nói càng lớn tiếng, bất bình thay cho Cố Phong.
Diệp Ninh nhắm mắt lại, để mặt cho cậu tức giận rống to.
Giang Húc Đông nhìn Diệp Đống đã dần mất kiểm soát, mày nhíu chặt lại.
Đồng thời cũng đã biết Diệp Ninh chưa từng báo cho gia đình biết chuyện này.
“Diệp Đống, cậu bình tĩnh lại một chút có được không? Hiện tại không phải lúc để nói mấy thứ này!”
Anh ấy dùng giọng nói sắc bén nhắc nhở, thật sự rất đau lòng cho Diệp Ninh.
“Tôi không bình tĩnh được, anh rể tôi vì cứu chị ấy mà thành ra nông nỗi này, làm người không thể không có lương tâm được!” Diệp Đống nói đến đỏ mặt tía tai, cảm thấy chuyện này rõ ràng là lỗi của Diệp Ninh.
Giang Húc Đông thật sự nghe không nỗi nữa, lập tức nháy mắt ra hiệu cho Giang Phong Lâm.
Giang Phong Lâm ngầm hiểu, nhanh chóng đi đến bên cạnh Diệp Đống, bạo lực kéo túm cậu ra khỏi phòng bệnh.
“Chị, chị sai rồi, chị sẽ hối hận...” Tiếng la hét của Diệp Đống chỉ kéo dài chừng vài giây, cuối cùng mới hoàn toàn biến mất bên ngoài phòng bệnh.
TBC
“Diệp Ninh, cậu ấy chỉ là quá kích động mà thôi, cô cũng đừng buồn.” Giang Húc Đông hạ giọng, không biết phải an ủi cô như thế nào mới có thể làm cô không khó chịu nữa.
Diệp Ninh chậm rãi mở mắt ra, dùng vẻ mặt cô đơn mà từ trước đến nay Giang Húc Đông chưa từng gặp nói: “Tiểu Đống nói đúng mà.”
Là lỗi của cô, cô đã hối hận.
Diệp Đống bị Giang Phong Lâm kéo đến trước cửa bệnh viện, để cậu bình tĩnh lại.
“Bọn họ ly hôn lúc nào?”
Giang Phong Lâm nghe Diệp Đống hỏi, suy nghĩ một chút nói: “Đại khái là khoảng nửa năm trước đi, loại chuyện này người ngoài cũng không thể nói rõ được.”
Diệp Đống thật sự không ngờ rằng đã lâu như thế rồi, chỉ e là nếu không phải lần này cậu đến đây chăm sóc cô, chắc Diệp Ninh vẫn sẽ giấu gia đình.
“Diệp Đống, lúc nãy cậu không nên nổi giận với chị của cậu như thế. Chị của cậu bị thương nặng như thế, cậu nói những lời kia, còn không phải là làm cô ấy tổn thương thêm sao?” Giang Phong Lâm không quan tâm Diệp Đống có nghe lọt tai hay không, anh ta cũng phải nói những chuyện cần nói.
Lần này Diệp Đống cũng không nổi giận, chỉ gục đầu xuống.