Diệp Đống đứng ở trước phòng bệnh, vào cũng không được, không vào cũng không xong.
Hiện tại cậu đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng biết những gì cậu nói và làm lúc nãy rất quá đáng.
Cậu muốn đi vào xin lỗi, lại sợ Diệp Ninh nhìn thấy mình lại càng tức giận hơn.
Cuối cùng cậu quyết định ngồi trước cửa phòng bệnh.
Mãi đến khi có hai công an bước nhanh đi đến.
Diệp Đống biết bọn họ, lúc trước bọn họ cũng từng đến đây ghi lời khai của Diệp Ninh rồi.
“Hiện tại đồng chí Diệp Ninh có đang tỉnh không?”
Lý Khoa chủ động lên tiếng hỏi Diệp Đống.
Diệp Đống lập tức tìm được cớ nói: “Chờ một chút, để tôi đi vào xem.”
TBC
Cậu rón ra rón rén đi đến trước giường bệnh, cẩn thận đi đến gần lỗ tai của Diệp Ninh, nhẹ nhàng gọi: “Chị, chị ngủ rồi hả? Công an đến tìm chị.”
Giọng nói này muốn dịu dàng bao nhiêu thì dịu dàng bấy nhiêu.
Quả nhiên, Diệp Ninh mở mắt ra.
Diệp Đống toét miệng cười nịnh nọt, giống như bọn họ chưa từng cãi nhau vậy.
“Mời bọn họ vào đi.” Diệp Ninh cố lên tinh thần, biết công an chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đến đây.
Một lúc sau, Diệp Đống mời hai người Lý Khoa đi vào.
“Đồng chí Diệp Ninh, báo cho cô một tin tức tốt.”
Diệp Ninh thật sự nghĩ không ra hiện tại còn có thể có tin tức tốt gì.
Lý Khoa cũng không đợi cô hỏi đã nói thẳng: “Chúng tôi đã tìm được đồng chí Vương Kim rồi, anh ấy còn sống.”
Trái tim Diệp Ninh run lên, lập tức kích động.
“Anh ấy ở đâu?”
Cô theo bản năng muốn đứng lên, lại đụng trúng vết thương trên người, nhưng mà cô không thèm để ý, chỉ muốn biết tin tức của Vương Kim.
“Hiện tại anh ấy đang được chữa trị ở bệnh viện Kinh Đại.”
Tuy rằng anh ấy không được chuyển đến bệnh viện tổng hợp quân khu, nhưng mà bệnh viện Kinh Đại cũng là một trong những bệnh viện tốt nhất cả nước, hơn nữa cũng đang ở kinh thành.
“Tình hình của anh ấy như thế nào? Sao các anh tìm được anh ấy thế?” Diệp Ninh hoàn toàn không có cách nào khống chế được tâm trạng vừa kích động lại căng thẳng của mình.
Cô cứ cho rằng dưới tình huống như thế, Vương Kim chắc chắn đã lành ít dữ nhiều rồi.
“Anh ấy được người dân trong thôn đi ngang qua cứu. Người dân trong thôn phát hiện được anh ấy, trực tiếp đưa anh ấy đến bệnh viện nhỏ ở vùng ngoại ô. Vương Kim ở nơi đó chữa trị một tuần, bệnh tình mới ổn định lại. Sau khi chúng tôi nhận được tin tức, lập tức chạy đến đó, đã đưa anh ấy đến bệnh viện Kinh Đại rồi.”
Trong giọng nói của Lý Khoa cũng mang theo một chút nhẹ nhàng, nếu lúc đó không phải bọn họ sắp xếp bố trí có sơ hở thì cũng đã không làm Trịnh Toàn Cường thực hiện được kế hoạch.
Hiện tại Vương Kim có thể sống sót, cũng đã coi như là kỳ tích rồi.
“Thật tốt quá! Đồng chí công an, các anh thay tôi chuyển lời đến bác sĩ chữa trị cho anh ấy, nhất định phải cứu chữa cho anh ấy!” Người ngoài cũng đều nhận ra Diệp Ninh đang rất vui sướng và hưng phấn.
“Cô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời.”
Lý Khoa lại trò chuyện vài câu đơn giản với Diệp Ninh xong, lập tức rời đi.
Diệp Ninh nằm trên giường bệnh, lâu lắm rồi cô không cảm thấy vui vẻ đến thế.
“Chị, Vương Kim là ai thế?” Diệp Đống cười đùa tí tửng nhích lại gần.
“Là người đã liều mạng với đám bắt cóc kia để bảo vệ chị.”
Từ đó đến giờ trong lòng Diệp Ninh vẫn luôn có một cục đá lớn đè nặng, vô cùng cảm kích và áy náy với Vương Kim.
Hiện tại Vương Kim còn sống, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Đống nghe xong vô cùng chấn động, trên đời này ngoại trừ anh rể ra còn có người như thế nữa sao?
Chẳng lẽ cũng lại là một người có tình cảm với chị của cậu?
Nhưng mà cậu không dám hỏi những lời này nữa.
“Chị, em xin lỗi.”
Cậu xấu hổ chủ động xin lỗi.
Diệp Ninh hoàn hồn, nhìn cậu cúi thấp đầu, giống như một đứa bé làm sai chuyện gì đó, cho dù có nổi giận thì cũng sẽ hết giận thôi, huống chi cô vốn dĩ chưa từng giận cậu bao giờ.
“Không cần phải xin lỗi...”