“Cho dù em và cha mẹ đều thích Cố Phong, nhưng nếu chị không thích thì cả gia đình đều sẽ ủng hộ chị.”
Giữa Diệp Ninh và Cố Phong, Diệp Đống đương nhiên là kiên quyết lựa chọn Diệp Ninh rồi.
Diệp Ninh nghe Diệp Đống nói thế cũng cảm thấy rất ấm áp, người nhà vĩnh viễn đều sẽ là chỗ dựa của cô.
“Là vì thích.”
Cô trả lời cũng rất kiên định, hùng hồn dứt khoát!
Câu trả lời này đã xuất hiện trong lòng cô từ lâu, chẳng qua cô vẫn luôn sợ hãi không dám thừa nhận, hiện tại nói ra giống như tất cả mọi thứ đều trở nên khác biệt hẳn ra.
Đêm khuya, Giang Phong Lâm dẫn theo Ngô Hàm Nhu từ bên ngoài quay về.
Tuy rằng anh ta đã biết tính cách của Ngô Hàm Nhu rất cứng, nhưng không ngờ sẽ lại cứng đầu như thế.
Nơi này là kinh thành, cô ta trời xa đất lạ, lại dám dưới tình huống như thế chạy ra ngoài, bọn họ đương nhiên là không yên tâm rồi.
“Tiểu Nhu, Húc Đông đánh em là lỗi của nó. Nhưng mà em cũng có lỗi, không nên nói những lời như thế.” Giang Phong Lâm là người ngoài cuộc, có thể nhận thấy rõ toàn bộ sự việc.
Ngô Hàm Nhu vẫn cứ không phục: “Em bảo vệ danh dự của anh ấy, không lẽ vậy cũng sai sao?”
TBC
Giang Phong Lâm vốn dĩ không muốn nói rõ, nhưng mà thấy cô ta cứng đầu như thế, dứt khoát nói thẳng ra.
“Em thông minh như thế, không lẽ không nhận ra Diệp Đống không biết chuyện Diệp Ninh ly hôn sao?”
Cho nên cô ta vốn dĩ có thể thay Diệp Ninh giấu diếm chuyện này, nhưng mà cô ta lại vạch trần.
Vẻ tủi thân trên mặt Ngô Hàm Nhu lập tức cứng lại, rũ mắt xuống: “Em không có thông minh như thế.”
Giang Phong Lâm lắc đầu: “Em đi vào xin lỗi Húc Đông đi, Húc Đông cũng lo lắng cho em.”
Ngô Hàm Nhu thật sự rất chột dạ, giống như chuyện gì cũng không thể giấu được ánh mắt của Giang Phong Lâm.
Giang Phong Lâm ra hiệu, hai người cùng nhau đi vào phòng.
Tuy rằng hiện tại đã khuya, nhưng mà Giang Húc Đông vẫn cứ ngồi ở mép giường.
Anh ấy đảo mắt nhìn về phía Ngô Hàm Nhu.
“Về rồi sao?”
Mắt Ngô Hàm Nhu lập tức đỏ lên, ngoan ngoãn gật đầu.
Chỉ cần nhìn thấy Giang Húc Đông, hình như tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.
“Anh, xin lỗi.”
Giang Húc Đông nói: “Là anh xin lỗi em mới đúng, cho dù thế nào thì anh cũng không nên đánh em.”
Anh ấy thật lòng nói ra lời xin lỗi này, cũng tự kiểm điểm bản thân.
Ngô Hàm Nhu tủi thân mím chặt khóe môi.
Giang Húc Đông tiếp tục bình tĩnh nói: “Ngày mai anh bảo Phong Lâm đưa em về.”
Trái tim Ngô Hàm Nhu run lên, cảm xúc kích động.
“Em không về! Em ở lại đây chăm sóc anh!”
“Anh không phải kẻ vô dụng, có thể tự chăm sóc cho mình. Với lại còn có Phong Lâm.”
Ngô Hàm Nhu quá hiểu biết Giang Húc Đông, anh ấy càng bình tĩnh thì lại càng khó có thể thay đổi thái độ.
Cô ta hoàn toàn luống cuống.
“Anh, em thật sự biết sai rồi, anh cho em một cơ hội đi, được không?”
Cô ta nghẹn ngào cầu xin.
“Không có cái gì mà cơ hội với không cơ hội cả. Em cũng có công việc và chuyện riêng của em, không cần phải lãng phí thời gian trên người của anh.” Giang Húc Đông thật sự nghĩ như thế.
Dù sao thì cô ta cũng là một người con gái, cũng không thể cứ chạy tới chạy lui với hai thằng con trai bọn họ mãi được.
“Anh...”
“Anh mệt rồi, em về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Anh ấy không cho Ngô Hàm Nhu có cơ hội cầu xin.
Giang Phong Lâm cũng không ngờ rằng Giang Húc Đông đột nhiên trở nên lạnh lùng như thế, nhưng mà như thế cũng tốt, có thể làm Ngô Hàm Nhu nhanh chóng bỏ những suy nghĩ không nên có sớm hơn.
“Tiểu Nhu, đi thôi.”
Mặc kệ Ngô Hàm Nhu có muốn hay không thì vẫn cứ bị Giang Phong Lâm gọi rời phòng.
Mãi đến khi Giang Phong Lâm quay về lần nữa, Giang Húc Đông vẫn chưa nghỉ ngơi.
“Húc Đông, hôm nay em quá tuyệt tình với Tiểu Nhu rồi.”
Giang Phong Lâm nghĩ đến cảnh Ngô Hàm Nhu vừa mới về phòng đã bật khóc, vẫn có chút thương hại.