Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1080

Tiến độ quay chụp điện ảnh của Đan Thăng đã đến giai đoạn trung hậu kỳ rồi.

Bởi vì ông ta biết Diệp Ninh chính là biên kịch của Ngô Á Thu đang quay, cho nên hiện tại ông ta lại càng giành giật từng giây, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành việc quay chụp, công chiếu.

Một khi điện ảnh của Ngô Á Thu tiến hành đến giai đoạn quảng bá, đến lúc đó chắc chắn sẽ tung ra tin tức chấn động này, giành trước độ nổi tiếng.

Lý Hiểu và Xà Hoành Minh cũng ngậm miệng không nhắc gì đến Diệp Ninh nữa.

Nhất là Lý Hiểu, ở trước mặt cô ta, cái tên Diệp Ninh rõ ràng đã trở thành một cấm kỵ.

Trong nháy mắt lại mười mấy ngày trôi qua.

TBC

Cố Phong vẫn luôn chìm vào trong hôn mê đột nhiên chậm rãi mở mắt.

Ánh nắng mặt trời lọt vào trong tầm mắt làm hai mắt anh đau đớn, anh hơi di chuyển tròng mắt, một bóng dáng mảnh khảnh ánh vào trong mi mắt của anh.

Đó là bóng dáng của một cô gái, đang nghiêng người đứng đối diện anh, đang cắm hoa vào trong bình.

Ánh mặt trời chiếu vào trên người cô ta, làm Cố Phong không nhận ra được đó là ai.

Ngô Hàm Nhu đột nhiên nhạy cảm nhận ra gì đó, theo bản năng quay đầu nhìn về phía giường bệnh.

Khi nhìn thấy Cố Phong đang nằm trên giường bệnh đã mở to mắt, lập tức hưng phấn bước đến.

“Anh Cố, anh tỉnh rồi sao?”

Bởi vì quá kinh ngạc và kích động, trong giọng nói của cô ta đều mang theo vẻ vui sướng khó có thể che giấu được.

Cố Phong hơi há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.

Giờ phút này Ngô Hàm Nhu đã hoàn toàn xác định anh đã tỉnh lại.

“Tốt quá rồi! Anh chờ, tôi đi gọi bác sĩ lại đây ngay!”

Một lúc sau, trong phòng bệnh đứng đầy bác sĩ và y tá.

 

Bác sĩ kiểm tra cho Cố Phong, vài giây sau cũng lộ ra vẻ mặt vui vẻ.

“Anh ấy thật sự tỉnh lại rồi!”

Tiếng nói còn chưa dứt, toàn bộ phòng bệnh đều chìm trong tiếng hoan hô đầy vui sướng.

Có thể cứu sống một người trong trạng thái gần chết, đây là kết quả cố gắng của toàn thể bác sĩ và y tá.

Ngô Hàm Nhu cười tươi rói, giờ phút này thật sự vui mừng vì Cố Phong.

Bác sĩ lại dặn dò vài câu đơn giản, lập tức đi báo cáo cho lãnh đạo cấp trên biết tin tức Cố Phong đã tỉnh lại.

Ngô Hàm Nhu vốn dĩ nên chạy đi thông báo cho Diệp Ninh biết, nhưng cô ta chạy đến trước cửa phòng bệnh, lại chậm rãi dừng bước.

Cô ta do dự vài giây, lại đi vòng ngược trở về.

Cô ta đi đến trước giường bệnh của Cố Phong, dịu dàng nói: “Anh Cố, anh có biết anh hôn mê bao lâu rồi không? Mười lăm ngày, suốt mười lăm ngày! Trong mười lăm ngày này, mọi người đều cực kỳ lo lắng cho anh!”

Cố Phong cũng không có phản ứng quá lớn.

Ngô Hàm Nhu cũng không nhụt chí, cô ta biết Cố Phong vừa mới tỉnh lại, cho dù là tinh thần hay cơ thể thì đều ở trong trạng thái yếu ớt nhất, cũng chính là cơ hội tốt để tạo hảo cảm với anh.

“Mấy ngày nay gần như ngày nào tôi cũng đến thăm anh, đặt một bó hoa ở trên đầu giường của anh. Cho dù anh có thể nhìn thấy nó hay không thì cũng đều hi vọng nó có thể mang đến may mắn cho anh. Hiện tại quả nhiên vận may đã đến rồi!”

Cô ta vừa nói vừa để ý đến từng biểu cảm nhỏ nhặt nhất trên mặt Cố Phong.

Cô ta nói nhiều như thế, Cố Phong lại giống như chưa từng nghe thấy.

Chẳng lẽ là thính lực của anh đã bị b.o.m nổ xảy ra vấn đề rồi sao?”

Cô ta hơi đến gần, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

“Anh Cố, anh có nghe được lời tôi nói không? Nếu có thể nghe được thì anh chớp mắt đi.”

Cố Phong cũng không chớp mắt, chỉ gian nan hoạt động cánh tay phải.

Ngô Hàm Nhu lập tức chú ý đến điểm này, sau đó nhìn sang.

 
Bình Luận (0)
Comment