Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1079

“Anh Giang, anh có thể giúp tôi không...”

Trong phòng bệnh, Diệp Ninh bắt đầu thử nhờ vả Giang Húc Đông đến đây thăm bệnh.

Nhưng mà cô còn chưa kịp nói hết lời thỉnh cầu, Giang Húc Đông cố ý cầm lấy nạng đặt ở bên cạnh.

Hiện tại anh ấy còn không thể tự lo cho thân mình, làm gì còn có thể giúp cô được chứ.

Diệp Ninh cực kỳ bất đắc dĩ.

Hiện tại không chỉ có Diệp Đống và Ngô Hàm Nhu không chịu giúp đỡ cô, đến cả những người khác đến thăm bệnh cũng đã biết được lời dặn dò của bác sĩ, ngoại trừ khuyên nhủ cô thì chỉ là khuyên nhủ cô lại chờ thêm chút nữa.

Nhưng mà dựa theo trạng thái khôi phục hiện tại của cô, không thể nào khôi phục hoạt động trong khoảng thời gian ngắn được.

Giang Húc Đông nghĩ đến một phương pháp ổn thỏa hơn: “Nếu như cô không yên tâm thì tôi sẽ đi thăm anh ấy giúp cô.”

Diệp Ninh không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Giang Húc Đông chống nạng ra khỏi phòng bệnh, bước chân đã vững vàng hơn trước kia rất nhiều.

“Anh.”

Anh ấy vừa mới đi ra, Ngô Hàm Nhu đã chạy lên đón, theo bản năng muốn duỗi tay đi đỡ anh ấy.

Nhưng mà Giang Húc Đông lại chủ động tránh tay của cô ta.

Động tác của Ngô Hàm Nhu cứ như thế mà khựng lại giữa không trung, vẻ mặt cứng đờ, mất vài giây mới ổn định lại cảm xúc, lại đi theo.

“Anh, em thật lòng muốn chăm sóc Diệp Ninh mà.”

Ngô Hàm Nhu chủ động giải thích, mấy ngày nay cô ta cũng chăm sóc Diệp Ninh vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.

Giang Húc Đông vẫn cứ không nói gì, mắt cô ta hơi đỏ lên.

“Anh, anh có thể nói gì đó với em không?”

Cuối cùng Giang Húc Đông cũng dừng chân lại, mặt lạnh tanh quay đầu nhìn về phía cô.

“Em có suy nghĩ và chủ kiến riêng của em, cũng tự biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”

Ngô Hàm Nhu cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện.

“Em biết.”

Giang Húc Đông lại nhấc chân lên bước đi, lập tức đi vào phòng bệnh của Cố Phong.

 

Ngô Hàm Nhu cũng vội vàng đi theo.

Tình hình của Cố Phong ổn định rất nhiều, chẳng qua rốt cuộc đến lúc nào mới có thể dừng lại, đến cả bác sĩ cũng không thể nào xác định được.

Giang Húc Đông nhìn Cố Phong chằng chịt vết thương, mặt mày nghiêm túc.

“Anh, anh ấy bị thương rất nặng.” Ngô Hàm Nhu nhẹ giọng nói.

TBC

Có thể sống sót cũng đã coi như một kỳ tích rồi.

Giang Húc Đông từ từ đến bên cạnh giường bệnh, hạ giọng nỉ non: “Cố Phong, anh mau tỉnh lại đi, Diệp Ninh đang chờ anh đó.”

Ngô Hàm Nhu nghĩ đến lúc trước Diệp Ninh đã từng nói cô đã nói rõ ràng với Giang Húc Đông, sau này sẽ chỉ làm bạn.

Nhưng cô ta biết Giang Húc Đông rõ ràng vẫn chưa buông bỏ được Diệp Ninh.

Ngô Hàm Nhu nhịn không được nói: “Anh, anh đừng nhụt chí, mấy ngày nay anh ở lại nơi này chăm sóc Diệp Ninh, Diệp Ninh không từ chối, chứng minh trong lòng cô ấy vẫn có anh.”

Giang Húc Đông cũng không muốn nói những thứ này ngay trước mặt Cố Phong, bước nhanh đi ra ngoài, sau đó mới nói: “Người Diệp Ninh thật sự để ý chính Cố Phong.”

“Đó là bởi vì Cố Phong cứu cô ấy, lại thành ra nông nỗi này, cô ấy chỉ là thương hại Cố Phong mà thôi!” Ngô Hàm Nhu nói một cách chắc nịch.

Cô ta cũng là phụ nữ, đương nhiên càng hiểu biết Diệp Ninh.

Nếu đổi thành cô ta thì cũng sẽ bị cảm động, nhưng đó lại không phải tình yêu.

Giang Húc Đông cũng không có ý định cãi nhau với cô ta về đề tài không có bất nghĩa gì này.

Cho dù là lúc nào, anh ấy vĩnh viễn đều sẽ chậm một bước.

Nhưng mà cũng chính một bước này, chú định anh ấy và Diệp Ninh sẽ không có bất cứ khả năng gì!

Thời gian cứ dần dần trôi qua.

Cơ thể của Diệp Ninh cũng dần dần khôi phục.

Mãi đến lúc này, Diệp Đống mới dám nói cho Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân biết chuyện Diệp Ninh bị bắt cóc và bị thương.

Hai vợ chồng nghe xong cũng đều hoảng sợ.

Nếu không phải trong điện thoại Diệp Đống liên tục cam đoan, Diệp Ninh đã không có chuyện gì thì bọn họ chắc chắn sẽ đích thân chạy đến.

Toàn bộ giới ca hát đã cực kỳ bình tĩnh, rất hiếm có người nào chủ động nhắc đến chuyện của Diệp Ninh.

Nhưng mà doanh số băng từ của Diệp Ninh thì vẫn luôn tiếp tục tăng cao, thị trường phản hồi tốt như thế, làm tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

 
Bình Luận (0)
Comment