Diệp Ninh lại không thèm quan tâm: “Hiện tại không phải tôi vẫn còn khỏe sao.”
“Trước kia tôi cảm thấy cô là một người phụ nữ rất thông minh, nhưng mà hiện tại tôi lại cảm thấy cô chính là kẻ ngu ngốc nhất trên đời này!” Ngô Hàm Nhu mắng, nhưng mà động tác lại rất nhẹ nhàng.
Diệp Ninh cảm thấy cô đúng là đồ ngốc thật mà, bỏ một người đàn ông tốt như Cố Phong không cần, cứ thích nghĩ mấy chuyện không đâu.
Ngô Hàm Nhu vẫn cứ tiếp tục lải nhải: “Trên đời này có rất nhiều người đàn ông tốt, có phải chỉ có một mình anh ấy đâu, chỉ cần cô chịu mở rộng cửa lòng nhìn xem xung quanh...”
“Vậy còn anh? Trên đời này có nhiều người đàn ông tốt như thế, vì sao lại chỉ thích mỗi anh Giang?” Diệp Ninh ngắt lời cô.
Động tác của Ngô Hàm Nhu dừng lại, sắc mặt lập tức thay đổi ngay.
Có khiếp sợ, có xấu hổ, nhưng mà đại đa số cảm xúc vẫn là hoảng loạn muốn phủ nhận.
“Tôi không có! Cô nói bậy cái gì đó, anh ấy là anh của tôi, tôi là em gái của anh ấy!”
Cô ta tăng thêm âm lượng, giống như chỉ cần làm như thế thì sẽ có thể che giấu được tình cảm không nên có giữa cô ta và Giang Húc Đông vậy.
Sắc mặt Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh: “Là em gái nuôi. Hai người không có quan hệ m.á.u mủ, yêu nhau cũng không có vấn đề gì cả.”
Lúc trước cô một lòng muốn làm mai Giang Húc Đông cho Trịnh Thư Vân, sau đó cô biết Ngô Hàm Nhu thích Giang Húc Đông.
Cô không có quá nhiều bạn bè, Trịnh Thư Vân là một, Giang Húc Đông là hai, mà Ngô Hàm Nhu cũng coi như là bạn.
Trịnh Thư Vân bởi vì tình yêu mà đi xa nước ngoài, cô hi vọng Ngô Hàm Nhu và Giang Húc Đông có thể được đến hạnh phúc.
Ngô Hàm Nhu liên tục lắc đầu: “Em gái chính là em gái, tôi và anh ấy không thể nào, hơn nữa người anh ấy thích là cô!”
Diệp Ninh giải thích nói: “Tôi và anh Giang đã nói rõ ràng với nhau từ lâu rồi, sau này chỉ làm bạn. Đến nỗi chuyện hai người có được hay không thì tôi không thể nhúng tay vào.”
Cô cũng chỉ có thể làm nhiêu đây thôi.
Ngô Hàm Nhu ngơ ngẩn, từ trước đến nay Giang Húc Đông đều chưa từng nói chuyện này cho cô ta biết.
Trong lòng bùng lên hi vọng được vài giây, nhưng mà không bao lâu sau lại bởi vì ước thúc của thế tục mà tắt đi.
TBC
“Cô giữ tôi lại là vì muốn nói những lời này với tôi sao?”
Diệp Ninh cũng không phủ nhận: “Không phải cô nói muốn ở lại, cho dù tôi không đồng ý thì cô cũng sẽ nghĩ cách khác để ở lại, đúng không?”
Ngô Hàm Nhu đột nhiên cười nói: “Diệp Ninh, cô đúng là một tên ngốc mà.”
Cô muốn giúp cô ta, nhưng mà cô ta lại muốn phá hư mối quan hệ giữa cô và Cố Phong, tạo cơ hội cho anh trai.
Đến tận lúc này, cô ta vẫn chưa từng thay đổi suy nghĩ.
Hai người bọn họ chắc chắn sẽ không thể nào trở thành bạn bè chân chính được.
Ba ngày sau, phòng chăm sóc đặc biệt ICU truyền đến tin tức tốt.
Tình hình của Cố Phong đã dần ổn định, có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Diệp Ninh nghe được tin tức này thì phản ứng cực kỳ bình tĩnh, giống như đã sớm đoán được từ lâu rồi.
Mỗi ngày cô vẫn cứ đi ở chung với Cố Phong trong chốc lát, cho nên đến cả bác sĩ chữa trị cho cô cũng đều phải bắt đầu cầu xin cô.
Cô bị thương rất nặng, nhất là mấy cây xương sườn bị gãy và mắt cá chân vỡ vụn, đều cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Nhưng mà mỗi ngày cô đều phải di chuyển từ giường xuống xe lăn, xương cốt không hề có bất cứ dấu hiệu sẽ lành lại nào.
“Nếu cô cứ tiếp tục như thế mãi, rất có khả năng sẽ tàn tật suốt đời.”
Đây là lời căn dặn cuối cùng của bác sĩ.
Diệp Đống và Ngô Hàm Nhu nghe thấy bác sĩ nói những lời như thế, không bao giờ chịu giúp cô nữa.