Ngô Hàm Nhu ngơ ngẩn, cô ta biết ngày hôm qua Diệp Ninh đã đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU rồi. Bởi vì đã đến thăm Cố Phong, cho nên cảm xúc của cô rất suy sút.
Không ngờ hôm nay cô lại muốn đi nữa.
“Hay là đi báo trước với bác sĩ một tiếng đi?”
Diệp Ninh chỉ lạnh nhạt nói một câu đã làm cho Ngô Hàm Nhu từ bỏ chống cự: “Tôi đã giúp cô ở lại nơi này, cô cũng phải giúp lại tôi chứ, đúng không nào?”
Vài phút sau, Ngô Hàm Nhu đẩy Diệp Ninh đi vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Bởi vì ngày hôm qua Diệp Ninh cũng đã đến một lần rồi, cho nên hôm nay y tá xin ý kiến của bác sĩ phụ trách xong, trực tiếp cho hai người bọn họ đi vào.
Khi Ngô Hàm Nhu nhìn thấy Cố Phong đang nằm hấp hối trên giường bệnh, tâm trạng cũng không khỏi trở nên nề hơn.
Lần cuối cùng bọn họ gặp nhau là ở trong núi rừng, không ngờ mới không bao lâu sau, anh cũng đã biến thành dáng vẻ như thế này.
TBC
Cô ta theo bản năng nhìn về phía Diệp Ninh.
Nếu cô ta là Diệp Ninh, chắc chắn cũng sẽ cảm động trước tình cảm không màng sống chết, kiên quyết không lùi của Cố Phong nhỉ?
“Cô đi ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện riêng với Cố Phong một chút.”
Hôm nay Diệp Ninh bình tĩnh hơn ngày hôm qua rất nhiều, chỉ muốn yên lặng ở chung với Cố Phong trong chốc lát.
Ngô Hàm Nhu không nói hai lời lập tức đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh ngoại trừ âm thanh của dụng cụ ra thì không còn tiếng động nào khác.
Diệp Ninh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Cố Phong, mở miệng nói chuyện giống như đang nói chuyện phiếm bình thường.
“Có một tin tức tốt muốn nói cho anh biết, Vương Kim đã được người ta cứu rồi, hiện tại cũng đang ở trong bệnh viện trị liệu. Tình hình lúc đó như thế, em còn tưởng rằng anh ấy sẽ chịu không nổi, không ngờ kỳ tích đã thật sự xảy ra.”
Giọng nói của cô rất nhẹ rất dịu dàng, giống như sợ sẽ làm ồn đến anh, rồi lại sợ anh sẽ không nghe thấy.
“Vương Kim thật sự rất lợi hại, nếu như không có anh ấy thì em chắc chắn đã c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn kia rồi. Nhưng mà anh càng lợi hại hơn, anh cũng biết Vương Kim có năng lực bảo vệ em, đúng không?”
“Thật ra trước kia anh cũng đã lén giấu em làm rất nhiều chuyện, sao anh lại ngốc như thế chứ?”
Diệp Ninh hơi nghẹn ngào, nhưng mà lại nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc của mình.
“Phải hỏi sao em lại ngu ngốc như thế mới đúng, em phát hiện ra những điểm tốt của anh quá chậm. Nếu anh có thể nghe được lời em nói thì nhất định phải tỉnh lại! Em chờ anh tỉnh lại!”
Bên ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt ICU, y tá nhắc nhở Ngô Hàm Nhu đã hết giờ thăm bệnh rồi.
Ngô Hàm Nhu đẩy cửa đi vào.
Diệp Ninh chỉ lẳng lặng nhìn Cố Phong, sắc mặt dịu dàng vô cùng, từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ nhìn thấy cô như thế.
Đó là biểu cảm tràn ngập tình yêu và dịu dàng áy náy.
Ngô Hàm Nhu siết chặt nắm tay, mất năm giây mới hoàn hồn, đi đến bên cạnh xe lăn của Diệp Ninh.
“Đã đến giờ rồi, đi thôi.”
Diệp Ninh không từ chối, chỉ nhẹ nhàng nói với Cố Phong: “Ngày mai em lại đến thăm anh.”
Diệp Ninh quay về phòng bệnh, được Ngô Hàm Nhu giúp đỡ đỡ lên giường bệnh nằm xuống, đầu đổ đầy mồ hôi.
“Cô cũng cứng đầu thật đó, chỉ vì muốn đi thăm anh ấy mà không thèm để ý đến cơ thể mình luôn đúng không?”
Ngô Hàm Nhu nhìn gương mặt tái nhợt của cô, nghiêm mặt oán trách, giờ phút này cô ta thật lòng lo lắng cho cô.
Diệp Ninh nghỉ ngơi một lúc lâu, cơn đau đớn mới dần giảm bớt.
Ngô Hàm Nhu cầm khăn lông đến, lau mồ hôi và cơ thể giúp cô.
Lúc trước đều là Diệp Đống ở nơi này chăm sóc cho cô, tuy rằng giúp đỡ cô trong việc ăn uống thì không thành vấn đề, nhưng lại không thể làm mấy chuyện này.
Khi Ngô Hàm Nhu nhìn thấy mấy vết bầm tím, sưng đỏ đáng sợ và vết thương vô cùng khủng bố phủ kín cơ thể Diệp Ninh, cô ta cũng có chút sợ hãi.
Diệp Ninh bị thương còn nghiêm trọng hơn những gì cô ta tưởng tượng rất nhiều.
Mà lúc nãy cô lại vác cơ thể như thế này để đi thăm Cố Phong.
“Cô điên thật rồi! Anh ấy nằm ở đằng đó, cũng có chạy đi đâu, chờ thêm mấy ngày lại đi thăm cũng có sao đâu chứ?”
Diệp Ninh lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ là muốn nói chuyện với anh ấy thôi.”
“Vì nói chuyện mà không cần mạng luôn hả?” Ngô Hàm Nhu càng nói càng giận.