Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1082

Đây là lần đầu tiên Ngô Hàm Nhu nhìn thấy Diệp Ninh mất kiểm soát như thế.

Diệp Đống thì đã từng thấy rồi, nhưng mà đó cũng là lúc Diệp Ninh chưa gả chồng.

Ánh mắt dại ra của Cố Phong dần dần trở nên trong sáng, sau đó trở nên dịu dàng như nước.

Anh không thể phát ra âm thanh, cũng không muốn ngăn cản, chỉ để mặc cho Diệp Ninh phát tiết cảm xúc sợ hãi đè nén dưới đáy lòng từ trong mấy ngày nay.

Không biết qua bao lâu sau, tiếng khóc của Diệp Ninh cuối cùng cũng dừng lại, nâng tay lên che kín gương mặt đầy nước mắt, hai mắt rưng rưng nhìn anh.

“Em còn tưởng rằng lần này anh sẽ bỏ em mà đi.”

Cố Phong đương nhiên biết bỏ cô mà đi mà cô nói là có ý gì, sao anh có thể nỡ bỏ cô được chứ.

Anh gian nan di chuyển cánh tay, lau nước mắt trên mặt của cô.

“Đừng khóc.”

Anh khẽ nhúc nhích khóe miệng, im lặng nói.

Diệp Ninh hít mũi nói: “Không khóc.”

Cô đã nghĩ đến rất nhiều cảnh khi anh tỉnh lại, chỉ chưa bao giờ ngờ được rằng mình sẽ khóc thảm như thế.

Mà những lời nói mà cô cho rằng vô cùng quan trọng, khi nhìn thấy anh thật sự tỉnh lại thì lại giống như tất cả đều không có vẻ quan trọng gì nữa.

“Anh vừa mới tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi. Em sẽ ở lại chỗ này cùng anh, anh ngủ thêm một chút nữa đi.”

TBC

Cô nhận ra được trạng thái hiện tại của Cố Phong, hoàn toàn là đang cố gắng chống đỡ.

Quả nhiên cô vừa mới nói xong vài giây, Cố Phong đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say.

Trong ngoài bệnh viện đều có rất nhiều người chú ý, hiện tại sau khi tất cả mọi người biết được tin Cố Phong đã tỉnh lại, ai nấy đều cảm thấy như trút được gánh nặng, đồng thời cũng mừng thay cho Cố Phong và Diệp Ninh.

Bởi vì cơ thể của Cố Phong vẫn còn rất yếu, cho nên lãnh đạo quân khu thương lượng với bệnh viện xong, từ chối đại đa số người đến thăm bệnh.

Chờ đến khi Cố Phong tỉnh lại lần nữa thì đã là một ngày sau.

Vẫn cứ là buổi trưa, ánh nắng mặt trời vô cùng xinh đẹp.

 

“Anh tỉnh rồi?”

Gương mặt tươi cười của Diệp Ninh lập tức xuất hiện trong tầm mắt của anh.

Thần kinh căng thẳng của Cố Phong lập tức thả lỏng lại, cong khóe môi, cố gắng phát ra âm thanh.

“Anh... Ngủ... Bao lâu rồi?”

Diệp Ninh trả lời: “Không lâu, cũng chỉ mới một ngày thôi.”

Ánh mắt Cố Phong khẽ d.a.o động, có chút bất an hỏi: “Em... Ở đây... Mãi sao...”

Diệp Ninh không đợi anh nói xong, cũng đã hiểu được ý của anh.

“Không có. Anh ngủ rồi thì em cũng về phòng bệnh.”

Nghe cô nói như thế, Cố Phong mới yên tâm.

“Anh có muốn ít nước không?” Diệp Ninh hoạt động cũng không tiện lắm, nhưng vẫn cứ kiên trì cầm lấy ly nước đặt ở đầu giường, đặt ở bên miệng anh.

Cố Phong nhìn cổ tay bị quấn băng gạc và phần chân bị bó thạch cao của cô.

“Em... bị thương...”

“Không có việc gì, bác sĩ nói cứ chậm rãi tĩnh dưỡng là sẽ khỏe thôi.” Diệp Ninh nhẹ nhàng nói.

Cố Phong đương nhiên không tin, đáy mắt tràn ngập vẻ lo lắng và đau lòng: “Thật... sao?”

Diệp Ninh vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Nếu không thì chúng ta thi đấu với nhau đi, xem xem ai sẽ khôi phục càng nhanh hơn, được không? Nếu như anh thắng em, em sẽ khen thưởng cho anh.”

Cố Phong giật giật khóe miệng, muốn cười. Anh không phải con nít, cần khen thưởng làm gì chứ?

Nhưng mà hình như Diệp Ninh lại rất có hứng thú, hoàn toàn phối hợp nói: “Được.”

Diệp Ninh cười tươi rói, đang định tiếp tục nói gì đó thì Diệp Đống đã kêu la inh ỏi từ bên ngoài đi vào.

“Anh rể, anh làm tụi em sợ muốn c.h.ế.t luôn đó! Anh không biết đâu, trong mấy ngày anh hôn mê, chị của em lo lắng đến sắp điên rồi!”

Cậu nói vô cùng thái quá, Diệp Ninh lại hoàn toàn không thèm ngắt lời cậu.

 
Bình Luận (0)
Comment