Giang Húc Đông muốn đi, Ngô Hàm Nhu đương nhiên sẽ không nỡ, cho nên mới đi ra ngoài lâu như thế.
“Sao cô ta còn chưa chịu đi nữa? Chị, chị bảo cô ta đi nhanh đi.” Diệp Đống bộc lộ rõ vẻ khó chịu với Ngô Hàm Nhu.
Đây là lần đầu tiên Diệp Ninh nhìn thấy cậu chán ghét một người con gái đến thế, tuy rằng đại đa số mọi người đều sẽ không ưa nổi cái tính của Ngô Hàm Nhu.
“Chị sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Cô đồng ý cho Ngô Hàm Nhu ở lại là bởi vì biết Giang Húc Đông ở chỗ này, Ngô Hàm Nhu sẽ ở lại, cho dù cô không đồng ý thì cô ta cũng sẽ dùng cách khác để ở lại, còn không bằng thuận nước giong thuyền luôn cho rồi.
Nhưng mà hiện tại Giang Húc Đông đã đi về, Ngô Hàm Nhu cũng không cần thiết phải ở lại nữa.
“Chị, em không phải cố ý nói xấu cô ta, nhưng mà con nhỏ Ngô Hàm Nhu kia thật sự không phải người tốt lành gì.” Diệp Đống nghiêm túc nhắc nhở Diệp Ninh.
“Không phải người tốt? Em chỉ cái gì chứ?” Diệp Ninh nhíu mày, dù sao thì đây cũng không phải là một lời chỉ trích tầm thường.
Diệp Đống chỉ đang chờ cô hỏi thôi: “Hôm đó là cô ta cố ý nói với em chuyện chị và anh rể ly hôn, chỉ là vì muốn làm em khó chịu. Như thế cũng chẳng tính là cái gì, nhưng mà mấy ngày nay cô ta không có việc gì là lại chui vào phòng bệnh của anh rể, rõ ràng là có ý đồ khác!”
Hiện tại cậu đã xác định Diệp Ninh thật sự thích Cố Phong, đương nhiên muốn thay Diệp Ninh đề phòng xung quanh, đề phòng có hồ ly tinh gì đó tiếp cận Cố Phong.
Cố tình Ngô Hàm Nhu lại còn rất xinh đẹp, lại còn có văn hóa, trong mắt cậu, Ngô Hàm Nhu có uy h.i.ế.p cực lớn đối với Diệp Ninh.
“Ý của em là Ngô Hàm Nhu thích Cố Phong hả?” Diệp Ninh chỉ cảm thấy lời cậu nói vô cùng hoang đường.
Diệp Đống gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy!”
Diệp Ninh dở khóc dở cười, vô cùng chắc chắn phủ định: “Chuyện này là không thể nào. Ngô Hàm Nhu đã thích người khác rồi.”
Ngô Hàm Nhu và Cố Phong?
Hai người bọn họ chẳng có tí dính líu gì đến nhau cả.
“Chị, chị đừng có không tin lời em. Đến lúc đó lỡ như anh rể bị con nhỏ kia cướp mất, chị cũng đừng hối hận đó!” Diệp Đống cảm thấy đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Diệp Ninh đã cho rằng cậu đang chuyện bé xé ra to, huống chi Ngô Hàm Nhu đến phòng bệnh của Cố Phong, cũng là vì cô yêu cầu Ngô Hàm Nhu đi qua đó thay cô.
Nhưng mà cô cũng chỉ giữ suy nghĩ này được một ngày, sau đó đã bị những hành vi của Ngô Hàm Nhu đối với Cố Phong lật đổ hoàn toàn.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Cố Phong nằm trên giường bệnh, hoàn toàn mất ngủ.
Cũng không phải anh không buồn ngủ, nhưng mà trong đầu chỉ luôn nghĩ đến chuyện Diệp Ninh đang ở phòng bệnh bên cạnh. Nếu hiện tại anh gọi tên cô, cô sẽ lập tức biết được anh đang nhớ cô
Làm như thế, chẳng khác nào lại tỏ tình với Diệp Ninh lần nữa, hơn nữa còn là lời tỏ tình khá dễ dàng ngắn gọn.
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện thì rất có thể bỏ qua được.
Hai chữ “Tiểu Ninh” đã nhảy đến bên miệng, chỉ cần anh có một chút can đảm là có thể buột miệng thốt ra ngay.
Nhưng mà cuối cùng cố tình anh lại thiếu mất một chút can đảm như thế.
Lỡ như đó chỉ là một câu nói vui đùa của người ta thì sao?
Nếu anh thật sự làm như thế, chẳng phải sẽ trở thành một trò cười sao?!
Hai suy nghĩ hoàn toàn khác nhau va chạm vào nhau, trong khoảng thời gian ngắn thay phiên nhau chiếm thượng phong, làm Cố Phong trải qua một lần đưa ra quyết định gian nan nhất.
Mãi đến khi trời sáng, Diệp Đống đẩy Diệp Ninh đi vào phòng bệnh của anh, mí mắt của anh đã nặng như ngàn cân, chỉ chào hỏi với Diệp Ninh một tiếng, sau đó đã chịu không nổi mà nhắm mắt lại.
Diệp Ninh và Diệp Đống bị trạng thái của anh làm cho hoảng sợ, còn tưởng rằng anh lại hôn mê lần nữa, lập tức gọi bác sĩ đến.
Bác sĩ đến khám bệnh sơ bộ, nhanh chóng đưa ra kết quả.
Đó chính là Cố Phong ngủ rồi, lại còn ngủ rất sâu.
Diệp Ninh nhìn chằm chằm vào vành mắt hơi đen của Cố Phong, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Không lẽ anh thức trắng cả đêm hôm qua à?