“Cùng nhau về nhà sao?” Cố Phong nỉ non lặp lại những lời này.
Diệp Ninh gật đầu nói: “Đúng vậy, cùng nhau về nhà. Dù sao thì người trong nhà cũng chưa biết chuyện của chúng ta, em cũng đã dặn dò với Tiểu Đống là đừng nói cho bọn họ biết. Cho nên trong nhận thức của bọn họ, chúng ta vẫn là vợ chồng.”
Cố Phong vô cùng cẩn thận xác nhận hỏi lại: “Ý của anh là em vẫn không muốn nói chuyện này cho người trong nhà sao?”
“Cũng không phải chuyện gì quan trọng, không cần kích thích cha mẹ.” Diệp Ninh trả lời vô cùng tùy ý, lại không hề do dự chút nào.
“Nhưng mà sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết thôi.”
Giấy không thể nào gói được lửa.
Tuy rằng ngoài miệng Cố Phong nói như thế, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, chỉ có điều ngẫm lại cảm thấy vẫn làm Diệp Ninh chịu ấm ức rồi.
Lời nói của Diệp Ninh như có ẩn ý gì đó: “Trễ được ngày nào hay ngày đó, hơn nữa sau này sự việc sẽ thay đổi như thế nào, ai có thể nói trước được chứ.”
TBC
Dù sao bọn họ vẫn sẽ tái hôn, đương nhiên không cần phải phiền phức như thế.
Cảm giác quái dị này lại xuất hiện trong lòng Cố Phong lần nữa.
Anh càng ngày càng cảm thấy những lời nói và việc làm Diệp Ninh giống như đang phát ra tín hiệu gì đó cho anh.
Diệp Ninh cố ý hỏi ngược lại: “Đừng có nói là anh không muốn đó nha?”
“Không phải không muốn, em muốn làm thế nào cũng được.” Cố Phong gần như theo phản xạ có điều kiện mà trả lời.
Diệp Ninh cười tươi rói: “Ừ. Nhớ kỹ những lời anh mới nói đó nha, em muốn làm cái gì cũng được.”
Bầu không khí mập mờ theo câu trêu chọc này mà dần lan tỏa.
Tim của Cố Phong đập nhanh hơn, thậm chí có chút may mắn vì có mấy vết thương trên mặt che giấu chút ửng hồng nổi lên do trong lòng gợn sóng.
“Cũng trễ rồi, anh nghỉ ngơi đi, em cũng đi về phòng bệnh của mình đây.”
Cuối cùng Diệp Ninh cũng chủ động quay về phòng bệnh.
Ánh mắt của Cố Phong đuổi theo bóng dáng của cô.
Khi cô đi đến trước cửa phòng bệnh, hình như lại nghĩ đến gì đó, lại quay đầu nhìn về phía Cố Phong.
“Quên nói với anh, em đã dọn sang phòng bệnh bên cạnh, buổi tối nếu anh nhớ em thì có thể gọi tên em, chắc là em sẽ nghe thấy.”
Cố Phong trực tiếp ngẩn người.
Diệp Ninh cũng không đợi anh phản ứng, đã rời khỏi phòng bệnh.
Xung quanh im ắng, nhưng mà câu nói kia của cô vẫn cứ liên tục quanh quẩn bên lỗ tai của Cố Phong.
“Chị, em còn tưởng rằng tối nay chị sẽ không quay về nữa đó.” Diệp Đống nhàn nhã ở trong phòng bệnh chờ đợi, nhìn thấy Diệp Ninh đến thì vội bước nhanh ra đẩy xe lăn giúp cô.
“Chị cũng muốn lắm chứ. Nhưng không về thì tối nay chị ngủ ở đâu đây.” Diệp Ninh lười biếng nói, thật ra cũng có chút mệt mỏi.
Chỉ cần trong phòng bệnh của Cố Phong có hai cái giường bệnh thì cô chắc chắn sẽ ở lại.
Nhưng mà đó lại là một cái phòng đơn.
Diệp Đống thuận miệng nói: “Hai người có thể chen chúc nằm trên cùng một cái giường bệnh mà.”
Hửm?
Diệp Ninh đột nhiên được mở rộng cách suy nghĩ.
Như thế cũng được đó!
Nhưng mà hiện tại đương nhiên là còn không được, dù sao thì vết thương trên người Cố Phong còn rất nghiêm trọng, với lại cô cũng chưa thể hoạt động thuận tiện được.
Chờ thêm một đoạn thời gian nữa, cô có thể tự lên giường xuống giường, Cố Phong cũng có thể hoạt động, vậy chuyện gì cũng dễ làm hơn rồi.
“Tiểu Đống, chị phát hiện đầu óc của em càng ngày càng thông minh ra rồi đó.”
Diệp Đống nghe được cô khen, cười tít mắt.
Cậu vốn dĩ rất thông minh mà.
“Có phải cái con nhỏ Ngô Hàm Nhu kia đã đi rồi không?”
Cậu cực kỳ ghét Ngô Hàm Nhu, nửa buổi chiều không thấy cô ta, chuyện đầu tiên cậu nghĩ đến chính là cô ta đã biến đi rồi.
Lúc này Diệp Ninh mới thu hồi suy nghĩ về Cố Phong lại nói: “Cô ấy chưa nói là sẽ về, chắc là sẽ không về đâu.”