Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1088

Lúc Cố Phong bắt được bình đựng nước tiểu, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.

Ngay lúc anh chuẩn bị tiếp tục hành động thì mới phát hiện ra Diệp Ninh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt.

“Em có thể đi ra ngoài một chút không?”

“Có cần thiết như thế không? Hơn nữa em hành động cũng rất bất tiện, đi ra đi vào mãi thật sự cũng rất phiền.” Diệp Ninh nói một cách đương nhiên: “Hay là em xoay người sang một bên, không nhìn anh là được chứ gì.”

Cô không cho anh có cơ hội thương lượng nữa, trực tiếp quay đầu xe lăn, đưa lưng về phía anh.

Cố Phong trừng mắt nhìn bóng lưng của cô mười mấy giây, cuối cùng vẫn phải chịu thua.

Anh lén lén lút lút giống như làm chuyện gì rất đáng xấu hổ.

Trong lòng nghĩ thầm nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

Nhưng có đôi lúc hiện thực và tưởng tượng hoàn toàn tương phản với nhau.

Anh vốn dĩ đã nhịn rất khó chịu rồi, nhưng mà bởi vì Diệp Ninh ở bên cạnh, ngược lại không thể tiểu ra được.

Bình tâm, tĩnh khí, cố xem nhẹ Diệp Ninh.

Trong đầu Cố Phong lặp đi lặp lại những lời này.

Diệp Ninh đợi suốt một phút cũng không nghe được tiếng động gì, có chút lo lắng.

“Anh có sao không?”

Cố Phong thật sự rất muốn chết: “Em ở chỗ này, anh không được.”

Thật sự không được.

Diệp Ninh bật cười thành tiếng, nhưng mà lần này cô cũng không khó xử anh nữa, mà lại di chuyển xe lăn đi về phía cửa phòng bệnh.

Cô đi càng lúc càng xa, thần kinh căng thẳng của Cố Phong cũng dần thả lỏng lại.

Đến giây phút cuối cùng cũng phun ra được, anh rất muốn ngửa đầu lên trời thở dài.

Khó!

Thật sự là quá khó khăn!

Diệp Ninh chỉ đứng ở cửa phòng bệnh chờ, cũng không có đi ra ngoài.

 

Chờ đến khi bên phía Cố Phong hoàn toàn không còn tiếng động gì nữa, cô mới lại nhìn anh.

“Anh đừng có nhúc nhích, đưa bình nước tiểu cho em là được.”

Cố Phong xấu hổ muốn chết, nhưng lại không có sự lựa chọn nào khác.

Chờ đến khi Diệp Ninh xử lý xong tất cả mọi chuyện, Cố Phong mới cảm thấy như trút được gánh nặng.

“Cảm ơn.”

TBC

Diệp Ninh tranh thủ cơ hội trêu chọc: “Nếu anh thật sự muốn cảm ơn em thì cứ lấy thân báo đáp đi. Như vậy sau này anh cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ nữa.”

Trái tim của Cố Phong run lên, tuy rằng biết rõ cô đang nói đùa, nhưng vẫn nhịn không được động lòng.

“Sau này phiền Tiểu Đống chăm sóc cho anh là được rồi.”

Diệp Ninh suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Xem ra cũng đã đến lúc bảo Diệp Đống về nhà rồi.”

Cố Phong: “...”

Sau đó Diệp Ninh lại thay đổi phong cách nói chuyện: “Đùa anh thôi. Hiện tại đang là lúc cần thằng nhóc kia, sao có thể bảo nó về được chứ.”

Cô không muốn bởi vì cô quá chủ động mà dọa sợ anh, bọn họ hoàn toàn có thể tuần tự tiến triển, để anh vô hình chung tiếp nhận tình cảm của cô.

Cố Phong lập tức phụ họa nói: “Lần này đúng là cũng may mà nhờ có Tiểu Đống.”

Diệp Ninh thì lại không phủ nhận: “Chờ em khỏe rồi, nhất định phải cho Khổng Giai một bao lì xì thật to mới được, cảm ơn em ấy đã dạy dỗ Diệp Đống trở nên tốt như thế.”

“Sao em biết chắc là Khổng Giai ảnh hưởng đến Tiểu Đống, chứ không phải Tiểu Đống ngoan ngoãn trưởng thành lên chứ?”

Dù sao thì người đều sẽ trưởng thành, sẽ thay đổi.

Diệp Ninh vô cùng khẳng định gật đầu: “Anh quá coi thường sức ảnh hưởng của vợ chồng đối với đối phương rồi, đương nhiên còn có ảnh hưởng đến từ con cái nữa, dù sao thì hiện tại Tiểu Đống mới coi như là một người trưởng thành đủ tư cách.”

Nói đến lời cuối cùng, cô cũng cảm thấy rất vui mừng.

“Em vốn dĩ định mấy ngày nay sẽ về nhà, bây giờ thành ra thế này, cũng chỉ có thể dời lịch trình lại thôi.”

Cô vẫn luôn rất muốn về nhà, lại cứ phải dời thời gian mãi.

Cố Phong đang định an ủi, Diệp Ninh lại đã khôi phục lại như bình thường.

“Chờ lần sau đi, chúng ta cùng nhau về nhà thăm.”

 
Bình Luận (0)
Comment